Mắt vẫn chưa khỏi nhưng ta vẫn phải đi chợ, nấu cơm cho mấy cha con. Cố gắng nhỏ mắt nhưng vẫn chưa thấy có tiến bộ gì cả. Chị Ngọc nói ta đến nhà chị giúp chữa cho. Nhưng chữa như thế nào đây? Vết đen cứ lờn vờn trước mặt. Chỉ mong ngủ một giấc dậy là không còn thấy nó nữa. Vừa qua kết quả khám tổng quát, sức khỏe của ta rất tốt, đường không cao, mỡ máu ở mức bình thường, huyết áp ổn định. Ta chưa kịp vui thì vết đen này xuất hiện trên mắt làm ta lo lắng không an.
Ngày mai là bước vào tuần lễ mới, công việc sẽ nhiều lắm đây. Nếu mắt không khỏi thì hạn chế trong làm việc biết bao nhiêu. Mới đây đã đến Tết nửa năm rồi. Thời gian trôi đi nhanh thật, ta nghỉ hưu đã được 4 năm rồi, còn chị Lý đã 7 năm. Thời gian này ta và bạn bè đồng lứa đã bước vào tuổi "xế chiều". Vừa qua gặp lại anh bạn TT, ta thật ngạc nhiên. Hình ảnh một cậu bé học lớp 3 đạp xe bon bon trên đường làng không còn nữa. Bây giờ là một "ông già" râu tóc bạc phơ rồi! Không ai cưỡng lại được thời gian, đó là quy luật. Ta chỉ mong mình khỏe mạnh để làm tròn nhiệm vụ lo cho con khôn lớn, ổn định cuộc sống. Hai đứa con chưa có gì gọi là vững chắc. Đứa lớn có việc làm, đưa nhỏ còn đi học! Gần 30 tuổi cậu lớn chưa có bạn gái cũng đang là mối lo của ta. E rằng cậu lấy vợ muộn, con sẽ còn nhỏ khi cậu ta lớn tuổi giống như ta bây giờ. Nhưng biết phải làm sao, bây giờ không thể làm gì ngoài việc khuyên lơn chúng thôi.
Ngày chủ nhật của ta với những suy nghĩ lung tung như vậy!