Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

Ngày chủ nhật của ta

Mắt vẫn chưa khỏi nhưng ta vẫn phải đi chợ, nấu cơm cho mấy cha con. Cố gắng nhỏ mắt nhưng vẫn chưa thấy có tiến bộ gì cả. Chị Ngọc nói ta đến nhà chị giúp chữa cho. Nhưng chữa như thế nào đây? Vết đen cứ lờn vờn trước mặt. Chỉ mong ngủ một giấc dậy là không còn thấy nó nữa. Vừa qua kết quả khám tổng quát, sức khỏe của ta rất tốt, đường không cao, mỡ máu ở mức bình thường, huyết áp ổn định. Ta chưa kịp vui thì vết đen này xuất hiện trên mắt làm ta lo lắng không an. 
Ngày mai là bước vào tuần lễ mới, công việc sẽ nhiều lắm đây. Nếu mắt không khỏi thì hạn chế trong làm việc biết bao nhiêu. Mới đây đã đến Tết nửa năm rồi. Thời gian trôi đi nhanh thật, ta nghỉ hưu đã được 4 năm rồi, còn chị Lý đã 7 năm. Thời gian này ta và bạn bè đồng lứa đã bước vào tuổi "xế chiều". Vừa qua gặp lại anh bạn TT, ta thật ngạc nhiên. Hình ảnh một cậu bé học lớp 3 đạp xe bon bon trên đường làng không còn nữa. Bây giờ là một "ông già" râu tóc bạc phơ rồi! Không ai cưỡng lại được thời gian, đó là quy luật. Ta chỉ mong mình khỏe mạnh để làm tròn nhiệm vụ lo cho con khôn lớn, ổn định cuộc sống. Hai đứa con chưa có gì gọi là vững chắc. Đứa lớn có việc làm, đưa nhỏ còn đi học! Gần 30 tuổi cậu lớn chưa có bạn gái cũng đang là mối lo của ta. E rằng cậu lấy vợ muộn, con sẽ còn nhỏ khi cậu ta lớn tuổi giống như ta bây giờ. Nhưng biết phải làm sao, bây giờ không thể làm gì ngoài việc khuyên lơn chúng thôi.
Ngày chủ nhật của ta với những suy nghĩ lung tung như vậy!

Mắt bị bệnh "Ruồi bay"

Gần một tuần nay ta thật khổ sở vì cứ nhìn thấy bên mắt phải một nùi tóc đen lởn vởn trước mặt. Đi khám BS Nhị, cho thuốc uống, thuốc nhỏ nữa mà chẳng thấy bớt gì cả. Cố gắng đi tặng quà 3 ngày với QBTTE. Vui thì có nhưng mệt cũng nhiều. Sáng nay sổ mũi mãi đến trưa. Uống thuốc cảm và sổ mũi vào mới hết. Nằm mà ngủ không được. Vết đen cứ vờn trước mắt, không biết nguyên nhân từ đâu và chữa bằng cách nào. Nghe chị L chỉ nhỏ V.rohto sẽ hết, đã nhỏ từ sáng đến giờ, chỉ nghe mát mắt mà vết đen vẫn còn. Sáng nay gọt bí đỏ nấu canh còn bị đứt ta chảy máu nữa chứ! Lúc này sức khỏe của ta có vấn đề, ta lo quá. Chỉ mong mình khỏe mạnh để có thể đảm đương công việc cơ quan và gia đình. Nếu có vấn đề gì về sức khỏe thì nguy lắm. Ta thật bất ngờ vì không nghĩ tự nhiên bị bệnh này. Có lẽ ảnh hưởng vì ta uống nhiều thuốc quá chăng? Hay thức khuya? Bệnh lão hóa mắt ư? Nhiều người lớn tuổi hơn ta nhưng họ đâu có bị bệnh này. Thật khó chịu quá! Cầu mong ta nhỏ thuốc này sẽ khỏi để không phải đi bệnh viện Điện Biên phủ. Ta ngại vào bệnh viện quá! 

Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

Xem một trận cầu nghẹt thở

Hai ngày nghỉ ở nhà với nhiều công việc gia đình. Thứ bảy có dịp xem được trận chung kết bóng chuyền nữ VTV giữa đội tuyển VN và các cô gái trẻ Thái Lan. Hôm khai mạc hai đội đã gặp nhau và VN đã thua 0-3 nên mọi người cũng lo lắng. Tuy nhiên trận chung kết trên sân Bắc Ninh, khán giả rất đông, cỗ vũ nhiệt tình là động lực giúp các cô gái của ta thi đấu tốt hơn. Một trận cầu nghẹt thở. Trận thứ nhất ta thắng, trận thứ hai thua Trận thứ ba, thứ tư có lúc ta thua bạn đến 6 trái, nghĩ  khó có thể san bằng, thế nhưng các cô  gái của ta đã vượt lên chiến thắng cả 2 trận ở mức 27-25. Cũng có lúc khán giả ú tim khi Ngọc Diễm hay Thị Minh phát đóng hỏng ở những thời khắc quan trọng, nhưng rồi Ngọc Hoa và đồng đội đã nỗ lực vươn lên "vượt qua chính mình' để giành chiến thắng. Chiếc cúp vàng được trao cho các cô gái VN thật xứng đáng!
Ta thật vui khi nhìn các cô nhảy múa tung tăng trên sân bày tỏ sự vui mừng. Thật kịch tích nhưng thật tự hào các cô gái đội bóng chuyền nữ VN!

Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

Một ngày qua đi an lành là mừng...

Những công việc dự định hoàn thành từng ngày. Qua một ngày, xong việc là mừng cho ngày đó. Thời gian cứ trôi đi, mới thứ hai đó, loay hoay đã đến thứ bảy, chủ nhật rồi! Nhìn đi nhìn lại thấy mình và bạn bè đồng lứa "già" đi nhanh thật. Trước tiên là nhìn vào mái tóc, có người đã bạc trắng, có người muối tiêu, đàn ông có người còn bị hói nữa, ít ai còn đầu xanh, đen; kế đến là nhìn vào gương mặt. Ôi những gương mặt đã dạn dày sương gió, vết nhăn đã chằng chịt cả rồi. Đôi bàn tay ngày nào mũm mĩm, phẳng phiu, nay thì gầy gò với những đường gân xanh hằn rõ. Thời gian đã lấy đi của chúng ta sức khỏe và sắc đẹp để nhường lại cho lớp con, cháu được hưởng điều đó. Thấy con cháu trưởng thành là biết mình đã "gần đất xa trời" rồi! Đồng lứa đã có một số bạn đã "ra đi". Quy luật là vậy.
Tuy nhiên còn gắng gượng làm việc được ngày nào thì ta phải cố gắng hết sức mình để có được hiệu quả tốt. Ta cám ơn những ân nhân của mình. Có được sự giúp đỡ dù nhỏ cũng là điều đáng quý đối với ta.
Ta mừng cho cô em của mình đã có một gia đình tốt, cuộc sống vật chất đầy đủ. Cô còn quan tâm đến nhiều người thân, giúp đỡ một cách chân tình. Nhờ cô ấy góp phần ta mới có được ngôi nhà đàng hoàng để ở như hôm nay. Dù không bằng ai nhưng ta nghĩ cuộc sống của mình tạm ổ định. Mong cho sức khỏe của ta và mọi người trong gia đình được tốt để không phải có biến động gì đáng lo.
Mái nhà HKH cho ta niềm vui và sự ấm áp của những ngày này. Mong còn mãi tình cảm đó trong ta. Một CT tính tình hiền hòa, cởi mở, vui tính, 3 PCT gần gũi, chân tình, quan tâm đến đời sống từng CB, một chú M thật tận tâm với công việc, luôn động viên mọi người, một chị L thân tình, 2 cháu VP nhiệt tình và dễ mến, một lái xe cũng hòa đồng và làm việc tích cực...Tất cả đều để lại những ấn tượng đẹp đối với ta.
Hình ảnh với bạn bè sau thời gian dài mới gặp lại.

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

Ngày 18.5: 03 đám cưới

 Ngày 18.5 chắc là ngày tốt nên nhiều người chọn ngày này làm đám cưới. Hai người bạn thân là Bậu và Thu cùng làm đám cưới cho con trai. Rồi chị Ngọc Thu cũng mời. Ta chỉ có thể đi một đám, đó là con Bậu. Đây là người bạn mà ta thân từ thuở còn ấu thơ đến nay. B chỉ có một đứa con trai duy nhất. Sức khỏe của bạn ấy cũng không được tốt, bị bệnh tiểu đường trên 20 năm rồi. Vì vậy ta không thể vắng trong đám cưới này. Còn những bạn khác ta gửi quà mừng thôi.
Thời gian trôi đi nhanh quá, con trai lớn của ta đã 28 tuổi rồi mà chưa có dấu hiệu muốn có vợ gì cả. Cậu con thứ thì đã là một chàng trai 19 tuổi. Ta đang phải làm việc cật lực để có tiền lo cho cậu thứ đi học, mong cho cậu sau này có một việc làm ổn định.
Ngày mai là ngày giỗ thứ 14 của má rồi! Mai ta và cô em lại về thắp nhang cho ba má. Cuộc đời mỗi người dù có bôn ba, khổ cực hay giàu có thì khi nằm xuống cũng chỉ mang theo hai bàn tay trắng mà thôi. Vì vậy, người thân còn lại mới là quan trọng.
Tản mạn vài suy nghĩ...., ta lại đi xem phim trên Tivi với chị Hậu thôi./.

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

Những ngày nghỉ Lễ của ta

Năm nay Lễ 30.5 và 01.5 nghỉ liên tục đến 5 ngày. Ta có 01 ngày vui vẻ với nhóm bạn; Hoa Sen, Bạch Mai, Hoàng Mai tại nhà mình. Nấu cháo vịt, ăn vịt quay, bánh mì. HS thật siêng năng và chịu khó. Cô ấy nấu ăn cũng khéo lắm. Nhớ ngày xưa học và làm ở CĐSP, ta và cô ấy ở chung, ngủ giường tầng, rất gian khổ nhưng nhiều kỷ niệm. Hồi đó HS là một trong những cô gái có nhan sắc, tóc dài, môi đỏ, người nho nhỏ dễ thương. Mấy mươi năm trôi qua rồi, bây giờ trên gương mặt cô ấy vẫn phảng phất nét đẹp mặn mà. Thay vào mái tóc dài óng mượt là mái tóc tém muối tiêu. Dáng vẻ thì không thay đổi nhiều, không phì lên giống Ngọc Yến. Cuộc đời cô ấy cũng qua nhiều phong ba, bão táp với 2 lần đám cưới để rồi cũng chỉ một mình làm việc vất vả để nuôi con ăn học. Bây giờ con gái đã là kỹ sư, con trai đang học năm thứ 4 bác sĩ. HS đã có cháu gái rồi! Mừng cho bạn dù bây giờ HS vẫn còn rất vất vả, về hưu rồi vẫn phải làm thêm để con trai có điều kiện học hành tốt hơn. Thỉnh thoảng nhớ bạn bè HS tranh thủ vượt đường xa đến thăm. Gặp nhau với thời gian ít ỏi nhưng cũng rất vui, biết bạn bè còn khỏe mạnh, đời sống ổn định.
Ngày 01, 02 là ta ở nhà lo dọn dẹp nhà cửa, đi siêu thị..., ngày 03/5 họp chi bộ, ngày 4.5 (CN) đi đám cưới ở Long Thành...Thế là hết Lễ! Mùng 5.5 là đi làm rồi!