Sáng nay vào cơ quan, dự định sẽ làm được nhiều việc mà sao cứ ngồi thừ ra chẳng làm được việc gì. Đọc báo một chút rồi cũng chán. Căn phòng bỗng dưng thấy rộng rãi khác thường vì hôm nay chỉ có mình ta ngồi đây. Những ngày gần đây, ta bị đau đầu gối, đi lại khó khăn, uống thuốc nhiều làm cho người uể oải. Đặc biệt không được chơi cầu lông nữa như một hình phạt đối với ta. Biết làm sao đây? Niềm vui chơi thể thao giúp ta giải tỏa stress rất lớn nhưng đầu gối thế này thì không thể nào ra sân được. Ta chỉ mong đôi chân này trở lại bình thường, khỏe mạnh để ta có thể chơi thể thao mỗi ngày. Ước mơ đó giờ trở nên khó thực hiện. Bước đi của ta còn để lại sự nhói đau của khớp gối, biết đến lúc nào thì hết đau hẳn đây? Nhìn mọi người vui vẻ trên sân ta tiếc cho mình. Gần bước qua tuổi 60, sức khỏe đã giảm nhiều. Bao dự định cho tương lai sẽ khó thực hiện nếu sức khỏe không còn. Ta chỉ mong đừng đau bệnh gì để làm việc ổn định nơi này vài năm nữa cho cậu con trai thứ ra trường, có việc làm ổn định, cậu con lớn lập gia đình. Ước mong đó có thành sự thực không, đó còn là quá trình, là thời gian.
Từ nay đến cuối năm còn rất nhiều việc phải làm nhưng sao ta cứ cảm thấy người không khỏe, đầu óc thiếu tập trung. Nhiệm vụ trong gia đình mỗi ngày cũng chiếm mất của ta nhiều thời gian, nào cơm nước, dọn dẹp. Biết làm sao, dù anh H lúc này "hiền" đi rất nhiều rồi!
Tự nhiên sao thấy trống trãi vậy?