Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

TRỐNG TRẢI

Sáng nay vào cơ quan, dự định sẽ làm được nhiều việc mà sao cứ ngồi thừ ra chẳng làm được việc gì. Đọc báo một chút rồi cũng chán. Căn phòng bỗng dưng thấy rộng rãi khác thường vì hôm nay chỉ có mình ta ngồi đây. Những ngày gần đây, ta bị đau đầu gối, đi lại khó khăn, uống thuốc nhiều làm cho người uể oải. Đặc biệt không được chơi cầu lông nữa như một hình phạt đối với ta. Biết làm sao đây? Niềm vui chơi thể thao giúp ta giải tỏa stress rất lớn nhưng đầu gối thế này thì không thể nào ra sân được. Ta chỉ mong đôi chân này trở lại bình thường, khỏe mạnh để ta có thể chơi thể thao mỗi ngày. Ước mơ đó giờ trở nên khó thực hiện. Bước đi của ta còn để lại sự nhói đau của khớp gối, biết đến lúc nào thì hết đau hẳn đây? Nhìn mọi người vui vẻ trên sân ta tiếc cho mình. Gần bước qua tuổi 60, sức khỏe đã giảm nhiều. Bao dự định cho tương lai sẽ khó thực hiện nếu sức khỏe không còn. Ta chỉ mong đừng đau bệnh gì để làm việc ổn định nơi này vài năm nữa cho cậu con trai thứ ra trường, có việc làm ổn định, cậu con lớn lập gia đình. Ước mong đó có thành sự thực không, đó còn là quá trình, là thời gian.
Từ nay đến cuối năm còn rất nhiều việc phải làm nhưng sao ta cứ cảm thấy người không khỏe, đầu óc thiếu tập trung. Nhiệm vụ trong gia đình mỗi ngày cũng chiếm mất của ta nhiều thời gian, nào cơm nước, dọn dẹp. Biết làm sao, dù anh H lúc này "hiền" đi rất nhiều rồi!
Tự nhiên sao thấy trống trãi vậy?

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

Đầu gối lại đau nhiều

Tuần lễ trôi qua nhanh, đầu gối ta lại đau sau vài đợt chơi cầu lông. Chán thật!

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Hoàn thành xong nhiều nhiệm vụ

Quốc Tiến - Thanh Tuyền
Kết thúc Hội thi KH, ta thở phào nhẹ nhõm. Đầu tư cho công việc này thật công phu chỉ sợ có chuyện gì sai sót thì khó được lãnh đạo tin tưởng. Cũng thật may mắn, mọi việc êm xuôi, thành công ngoài mong muốn. Nhờ chị L quen việc và giải quyết vấn đề nhạy bén nên ta có chỗ dựa. Bây giờ ta hoàn thành báo cáo kết quả HT nữa là ổn.
Hôm qua mới về XM với cô em để dự đám cưới đứa cháu gái út con cậu em. Hầu như gặp gỡ đầy đủ mọi người trong họ hàng. Đi thật mệt nhưng vui, có cô em này ta được nhờ nhiều thứ. Ta chỉ lo sao cô ấy không thể giàm cân được. Chỉ sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình vì cái thân hình quá khổ của cô ấy. Bản thân ta nhiều khi cũng phải kiên trì, bởi vì muốn giảm cân không dễ chút nào, cần có ý chí, tính nhẫn nại. Quan trọng nhất là làm sao đừng để ốm đau. Ta sợ bị bệnh lắm.
Hôm nay CN, chị M đến nấu bánh canh cho cả nhà...