Sáng nay ta ghé thăm má Bảy tại xưởng biết thêm nhiều chuyện về cậu con trai nhỏ, ta cứ mãi lo lắng trong lòng. Sống và làm việc trong môi trường gia đình má Bảy ta nghĩ là con rất may mắn rồi. Thế nhưng nó cứ "Đứng núi này trông núi nọ", đòi quyền lợi trong khi bản thân thiếu chăm chỉ và sự kiên trì học hỏi. Tư tưởng nó không ổn định và cũng có những thay đổi so với lúc còn bé. Ta chỉ e con mình sẽ gặp nhiều khó khăn trong cuộc đời khi không thấy hết bản thân mình, không biết nhún nhường, khiêm tốn học hỏi. Làm sao đây? Giáo dục con là cả một quá trình kiên trì, bền bỉ nhưng không khéo nó sẽ đánh đổ hết. Công lao của ta sẽ đổ sông đổ biển nếu nó không nghe lời và tự làm theo cảm tính của mình. Nuôi dạy cậu con này ta tốn biết bao công sức chỉ mong con trưởng thành, có việc làm ổn định, sống nhân hậu. Mỗi sự tiến bộ của con khiến ta vui biết bao nhiêu.
Ta hy vọng con làm việc nhiệt tình, ổn định để ta yên tâm...Sao ta cứ mãi lo lắng, đau đầu mặc dù luôn tự nhủ hãy buông, bỏ đi...