Việc làm của con ổn định là điều ta mong mỏi. Tuy nhiên nó đã có biểu hiện chán nản. Nó lại phạm sai lầm trong giờ làm việc khiến cho bà giận. Tình thương của bà dành cho nó đã có phần giảm sút rồi. Nếu không thay đổi nó sẽ mất việc làm. Không có bằng chuyên môn, thiếu chuyên cần, lại phạm nhiều lỗi mà cứ mong có thu nhập cao. Đó là điểm yếu của cậu con này. Ta khuyên can nó, nó làm thinh, nói sẽ tự lo. Tự lo làm sao đây khi nó chưa có điều gì chắc chắn cả!
Có những giờ phút ta buồn, lo lắng. Con của mình dù sao cũng phải quan tâm. Nếu nó khổ thì mình cũng khổ theo. Suy nghĩ nhức cả đầu không biết hỗ trợ nó như thế nào để con trở thành cậu con trai hiếu thảo, một chàng thanh niên tốt. Làm mất lòng bà là ta áy náy lắm rồi. Ta biết nó cũng có những lúc nói dối, hành động thiếu chín chắn. Đôi khi nó cũng thấy khuyết điểm của mình nhưng khắc phục thì thật khó khăn. Vết xăm thì không sao mất đi trên vai nó; hút thuốc thì thành thói quen rồi; tính không cẩn thận ...Có phải do ta cũng không thể nào giám sát được mọi hoạt động, giao du của con nên bây giờ là như vậy? Nó đã 23 tuổi rồi, khẳng định mình đã lớn mà sao ta vẫn cứ mãi lo lăng về cậu con này?
Từ ngày nó từ GL về ta thấy căn nhà như ấm áp hẳn. Có lúc bên nó ta thấy thật hạnh phúc. Cuộc sống nếu được bình lặng thì hay biết bao nhiêu. Nếu đừng sóng gió thì vui chẳng gì bằng. Ta đang lo cậu con này chưa có gì bền vững...Rồi sẽ ra sao đây?