Thứ Năm, 20 tháng 9, 2018

May mắn

Có những khi trong đời ta gặp chuyện chẳng vui nhưng cũng có những lúc may mắn đến với mình bất ngờ giúp ta thoát qua tai nạn. Ta cám ơn những giây phút đó. Nhớ lại ta vẫn còn rùng mình, kinh hãi những giây phút bất chợt đó. Một lần trên sân cầu lông, vì ham theo cầu ta đã trượt chân ngã sóng soài. Đầu gối xây sướt chảy máu, cùi chỏ tay trái sướt một mảng dài, máu rỉ rả. Định thần lại cảm thấy tay chân còn cử động được có nghĩa là không gãy, ta mừng thầm. Đau lắm nhưng ta vẫn cố bình thản nói không sao khi mọi người lo lắng hỏi thăm. Cố hết trận cầu, ta xin về trước vì còn đi dự buổi họp mặt ở Nhà Thiếu nhi. Lái xe mà ta lạnh run, đau không thể tả. Về được đến nhà, tắm rửa thay quần áo, chăm sóc vết thương xong là ta lại "lên đường". Ngồi ở Nhà Thiếu nhi, ta gắng chịu đau, chờ đợi kết thúc cuộc họp là về ngay. Đêm đó, dù đau đớn ta vẫn mừng thầm vì nghĩ mình còn may mắn không gãy tay, chân mà còn hoàn thành việc dự buổi họp tối đó nữa. Một kỷ niệm thật khó quên.
Lần thứ 2, tại phố cổ Malacca - Malaysia, đang đi bộ bên cạnh một dòng sông, bỗng dưng ta bước hụt chân khi lên một bậc thềm. Thế là ngã sóng soài một lần nữa. Ta cố gượng nhưng tay vẫn chạm đất khá mạnh, mặt va vào thành xi măng. Lúc đó có người đến đỡ ta dậy. Ta nghe tay đau quá, lại là tay trái đã gãy một lần rồi! Ngón tay út và áp út đau không thể tưởng. Tuy nhiên khi cử động ta cảm thấy không phải gãy, mừng thầm. Tuy nhiên, chỗ đó bắt đầu sưng, bầm tím. Ta không dám thoa dầu vì nghe nói chấn thương kiểu này chỉ chườm đá thôi. Thế là mấy ngày sau đó cứ vác bàn tay tím rịm đi chu du ở xứ người. Hồi hộp lắm nhưng cũng thật may mắn, đúng là không bị gãy, chườm đá vài ngày thì đỡ hẳn. Nếu mà gãy tay không biết phải làm sao khi ở một nơi xa lạ. Vào bệnh viện chăng, sẽ ảnh hưởng đến cả đoàn. Ôi, những chuyện như vậy mong đừng đến với ta lấn nào nữa nhé!