Thứ Năm, 28 tháng 3, 2019

Bệnh hoài

Trời nắng gắt hơn bao giờ mà chiều nào cũng phải tắm, gội đầu nên ta cứ bị cảm, sổ mũi mãi. Cái bệnh này dai dẳng chẳng bao giờ hết được lâu. Uống thuốc vào thì người ngầy ngật như đi trên mây. Tuần lễ này trống vắng quá, trong HKH chỉ có ta và T là có mặt thường xuyên thôi còn mọi người chỉ có thứ 2. Mỗi chiều ta phải đến đây chủ yếu để chơi cầu lông, rèn luyện sức khỏe. Không có môn thể thao này chắc là chán lắm, nằm nhà mãi cũng uể oải, đau đầu. Thế mà anh H. cứ chịu đựng như vậy suốt ngày này, tháng kia, hay thật!
Dạo này thấy Đ ít kêu ca chuyện việc làm, ta cũng mừng. Mong cho con yên tâm trong công việc để đừng có gì xáo trộn trong cuộc sống. Hai đứa con này ta còn phải lo cho chúng dài dài nhưng cũng mong đừng có gì đột biến. Sức khỏe, tinh thần khó chịu đựng được những bất ổn. ta mong mình còn đủ sức khỏe để còn được đi làm và còn có ích cho gia đình và xã hội. Thời gian đi quá nhanh, mới đó mà đã bước qua tuổi lục tuần..., ngoảnh lại sau lưng đã thấy xa vời quá rồi!

Thứ Hai, 25 tháng 3, 2019

Niềm vui bất ngờ

Ngày sinh nhật năm nay có được niềm vui bất ngờ. Đi về nguồn với CLB TNTT BH, một ngày nắng tràn đầy nơi căn cứ Tà Thiết (tỉnh Bình Phước), chiến trường xưa. Trong lòng cứ ngỡ sẽ còn lâu mới mua được chiếc ghế gỗ giường nằm và chỉnh được vị trí của chiếc tivi. Thế mà một cú điện thoại báo tin có ghế rồi, đem đến cho ta sự bất ngờ và một niềm vui nho nhỏ. Gần 17 giờ về đến BH, ta và chị M chạy thẳng lên nơi bán xem chiếc ghế. Thật hài lòng. Sau đó, ghế được chuyển thẳng lên nhà, đưa vào vị trí dự kiến. Cậu bé bán hàng thật là dễ mến, tự nguyện giúp ta thay đổi vị trí chiếc tivi như mong muốn. Dù thật mệt mỏi, nhức đầu ta vẫn vui vì ước mong được thỏa mãn. Một niềm vui, một ngày sinh nhật ấn tượng. Hai đứa con đồng tình, anh chàng cũng không có phản ứng gì gay gắt. Thế là ổn. 
Hôm nay ta lần lượt sắp xếp, giặt giũ để chỗ nằm nghỉ ngơi hàng ngày của mình thật thoải mái. Còn thực hiện ước mơ của cậu con nhỏ nữa là muốn một chiếc xe mới. Đau đầu với chỗ để chiếc xe vì căn bếp đã quá đầy rồi! Nhưng dù sao thì cậu bé cũng mua xe mới. Trào lưu là vậy, không cản được nhưng ta khuyên để thư thả thời gian một chút cho người bệnh không bất ngờ nhiều thứ....
Một thỏa mãn nhỏ mà ta vui mãi thôi...

Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2019

Trống rỗng

Bỗng dưng thấy mình như trống rỗng lạ kỳ. Sáng nay thất vọng vì không mua được ghế. Tối qua bị dị ứng không ngủ được, trưa thì nằm chập chờn...Sắp xếp nhà cửa mà cứ ngại anh chàng phản ứng. Thôi thì cứ phải chờ...còn cậu bé lại muốn mua xe mới. Nhà có 01 người bệnh thật khó yên tâm. Nếu mỗi chiều không có vận động trên sân cầu lông thì sẽ ra sao đây? Đầu óc trống rỗng!

Thứ Tư, 20 tháng 3, 2019

Tháng 3 thư thả

Sau Tết, tháng 3 là thư thả nhất vì không phải báo cáo, tham mưu nhiều văn bản nữa. Hôm qua một trận mưa đầu mùa khá lớn trút xuống TP. BH, thời tiết nóng bức bỗng dịu trở lại. Buổi chiều đánh cầu lông tưng bừng hơn mọi ngày.
Hôm qua dọn dẹp nhà mệt mỏi, sổ mũi không ngớt, lưng cứ bị ngứa hoài. Nhiều nỗi lo lắng: bệnh giun sán tái lại hoài; muốn mua chiếc ghế gỗ giường nằm mà cứ  e anh nhà khó chịu, rồi cậu con nhỏ lại muốn mua thêm xe nữa, sắp xếp chỗ cho vừa các thứ trong căn bếp thật khó. Tuy nhiên ta cũng đã cố gắng, bước đầu tuy chưa có ghế và xe nhưng thấy nhà bếp có vẻ rộng ra, dễ nhìn hơn. Cuộc sống mỗi ngày trôi qua có những đổi thay, sức khỏe mọi người giảm đi, đường về cõi tiên đối với nhiều người gần hơn. Gia đình ta cứ êm trôi như vậy, chưa có gì đột biến nhưng ta không thể yên bình. Nhiều chuyện cứ khiến mình phải nghĩ suy dù biết rằng "Hãy quẵng gánh lo đi mà vui sống". Trước mắt ta phải hoàn thành những mong muốn nhỏ, rồi tính đến những mơ ước lớn hơn. Phải tùy nghi mà giải quyết cuộc sống thôi.
Sinh nhật năm nay của ta nhằm ngày "Đi về chiến trường xưa" Tà Thiết, Bình Phước; có chị M đi cùng, mong sẽ vui. Tháng 3 sinh nhật hai mẹ con nhưng ta chẳng tổ chức gì. Đ và ta cùng đi làm không có thời gian. Thôi thì chịu vậy.
Cuối tuần này đám cưới con trai MP. Cậu ấy nhỏ hơn TP nhưng đã sắp đám cưới.  Cậu C. con bà H. cùng tuổi TP. đã có con lớn rồi, còn cậu nhà mình thì cứ "tỉnh queo" như vậy. Biết làm sao đây?
Tháng 3 thư thả...sẽ qua đi..., mùa việc sẽ tới. Đến hẹn lại lên, còn mấy năm nữa đây?