Trời nắng gắt hơn bao giờ mà chiều nào cũng phải tắm, gội đầu nên ta cứ bị cảm, sổ mũi mãi. Cái bệnh này dai dẳng chẳng bao giờ hết được lâu. Uống thuốc vào thì người ngầy ngật như đi trên mây. Tuần lễ này trống vắng quá, trong HKH chỉ có ta và T là có mặt thường xuyên thôi còn mọi người chỉ có thứ 2. Mỗi chiều ta phải đến đây chủ yếu để chơi cầu lông, rèn luyện sức khỏe. Không có môn thể thao này chắc là chán lắm, nằm nhà mãi cũng uể oải, đau đầu. Thế mà anh H. cứ chịu đựng như vậy suốt ngày này, tháng kia, hay thật!
Dạo này thấy Đ ít kêu ca chuyện việc làm, ta cũng mừng. Mong cho con yên tâm trong công việc để đừng có gì xáo trộn trong cuộc sống. Hai đứa con này ta còn phải lo cho chúng dài dài nhưng cũng mong đừng có gì đột biến. Sức khỏe, tinh thần khó chịu đựng được những bất ổn. ta mong mình còn đủ sức khỏe để còn được đi làm và còn có ích cho gia đình và xã hội. Thời gian đi quá nhanh, mới đó mà đã bước qua tuổi lục tuần..., ngoảnh lại sau lưng đã thấy xa vời quá rồi!