Đi Phan Thiết 2 ngày là cả một sự cố gắng. Tuy dự cúng 49 ngày của bà nội bọn trẻ không hoàn chỉnh nhưng cũng an lòng vì có tham gia một số hoạt động ý nghĩa như đi chùa, phát quà từ thiện cho người nghèo và gặp gỡ, trò chuyện với các anh,chị, em, các cháu...Cậu Đức cũng có dịp mở mang tầm mắt, gắn kết gia đình. Tuy nhiên những ngày ấy ta lại không khỏe, từ trước Tết đã bị viêm họng, ho sổ mũi suốt, nhiều đêm không ngủ được, huyết áp lên cao. Trước khi đi PT 1 ngày lại trượt chân vấp ngã trước nhà, may mà bị thương tích nhẹ: chảy máu đầu gối, bầm hết tay phải...Ta nghĩ may lắm vì không bị gãy tay chứ nếu ngược lại thì nguy to. Người ê ẩm suốt mấy ngày mà phải gắng gượng làm hết mọi việc như dự kiến. Về nhà vẫn không hết bệnh, phải nghĩ đến ông BS Mạnh đã điều trị ta nhiều lần khỏi bệnh này. Thật vậy, mới ba ngày mà ta thấy khỏe hẳn, ngủ không còn thở kéo như xuyển nữa, ho, sổ mũi bớt mặc dù sáng nào ta cũng phải nấu ăn tiếp xúc với nước. Ông BS này mát tay nên ta phải cố gắng đến mỗi ngày để chích và uống thuốc của ông ấy. Thuốc bảo hiểm CB tuy tốt nhưng ta uống chẳng có kết quả. Mong cho hết bệnh để còn làm được nhiều việc khác. Năm nay HKH có rất nhiều việc cần ta tham gia nên sẽ vất vả lắm đây. Tuy vậy còn được làm việc là hạnh phúc lắm rồi. Anh H. chịu uống thuốc là một tín hiệu đáng mừng. Thôi thì đành bỏ việc nuôi chó mèo để cho ông ấy an tâm; lấy việc chăm sóc mấy con chó ở Sở GD làm niềm vui. Mỗi ngày còn được ra sân cầu lông nhảy múa, hoạt động cơ thể cũng là niềm hạnh phúc. Chỉ sợ rằng đến một ngày nào đó không ra sân được nữa vì bệnh tật thì là nỗi buồn lớn của ta. Mong việc đó đừng đến sớm.
Hiện nay đang có dịch Cúm CORONA nên mọi người rất lo sợ. BS nói ta bị cảm cúm, viêm phế quản thông thường vì môi trường ô nhiễm quá. Nghe vậy ta cũng mừng.
Hết đợt bệnh này mong duy trì sức khỏe tốt, không đến BS nữa.