Có một cô em gái thật hạnh phúc. Từ nhỏ em là một đứa trẻ thích lao động. Những việc nặng trong nhà như làm rẫy, chẽ củi...em đều đảm đương, làm giỏi. Còn ta, là chị mà chỉ biết nấu cơm, đi học, la cà ngoài đường cùng bạn bè. Lớn lên, em không đi học nữa mà làm công nhân cao su, rồi tham gia cách mạng, được kết nạp Đảng trước giải phóng. Nhiều lần rải truyền đơn, thoát địch bắt trong gang tấc. Giải phóng xong em làm việc ở huyện, mày mò học tập văn hóa, cũng tốt nghiệp phổ thông và Đại học. Làm đến Bí thư huyện đoàn, em lấy chồng về Bình Dương. Từ một cô thôn quê, em lột xác thành một cán bộ mẫn cán, một người vợ, người mẹ, người con dâu đảm đang. Chu toàn việc nước, việc nhà, em còn lo cho ba má, chị em, cháu ruột trong phạm vi có thể. Chồng làm đến Phó Bí thư TU, em cũng là lãnh đạo trong Ban TCTU nên cũng có uy tín, nhiều mối quan hệ thân tình. Mua được miếng đất gần mẫu nên khi hai vợ chồng về hưu có nơi để trồng cây trái, lao động, vui thú điền viên. Lo nhà, xe cho các con đầy đủ. Cuộc sống vật chất khá thoáng nên em có điều kiện giúp đỡ người thân. Lần nào về quê đám giỗ, em cũng chất một xe, đủ thứ đồ chia sẻ cho bà con. Lần nào ta cũng được thịt heo, cá khô, tôm khô, trà, bánh, củ kiệu, cà phê, thuốc bổ...Lần này có cả 2 bao trà vối tươi và khô. Còn có mấy cái áo mới nữa. Em nói, số em cực vậy, cứ nhớ đến người này, người kia. Ai khổ thì em không yên lòng, phải giúp chút gì đó mới thanh thản. Đặc biệt em rất thương chị Hai, mặc dù là chị một cha khác mẹ; lần nào về quê cũng ghé thăm, biếu nhiều quà, tiền, quần áo.
Tuy vậy em cũng có nỗi khổ riêng, cậu con trai ly dị vợ, đứa cháu nội ở với mẹ. Thương cháu em cũng không biết phải làm sao. Cô con gái đã có việc làm, là niềm an ủi nhưng 27 tuổi rồi chưa có người yêu, em cũng lo. Có lẽ nỗi lo lớn nhất của em là sức khỏe. Bị đau xương khớp nên em cứ phải uống thuốc. Vì vậy số cân cứ tăng vùn vụt, hơn 90 kg, con bé gái cũng giống mẹ 80 kg rồi! Mập nhưng không khỏe là điều đáng lo. Ta cũng ngại cho em quá. Biết giúp em thế nào được trong khi mình cũng mong giảm cân. Ta đi bộ, đánh cầu lông mà số cân còn không giảm. Hôm nào tiệc tùng là lên thêm ngay. Từng ngày ta theo dõi để điều chỉnh. Ta biết em cũng vậy nhưng khó lắm.
Cuộc sống của em là vậy, còn ta khó khăn hơn em nhiều. Chồng bệnh, không đất đai, hai con trai lớn rồi chưa có gia đình...Mình ta cứ mãi loay hoay, nhưng phải chấp nhận vậy thôi. Mỗi người có một hoàn cảnh riêng nhưng ta luôn mang ơn cô em HTH của mình. Mong cho em luôn khỏe mạnh, hạnh phúc để chị em còn có nhau trong đời....