Thứ Tư, 5 tháng 8, 2020

Lại lo lắng cho cậu con!

Thời gian sau này cậu nhỏ thường thức khuya, đi làm trễ, ta đã cảm thấy bất an. Đối với cậu con này ta chưa thấy yên tâm vì đã nhiều lần ta "choáng" vì cậu ấy. Học hành thì không đến nơi đến chốn, đi làm thì "đứng núi này trông núi nọ", vẻ bề ngoài thì muốn khác người, lại hút thuốc nhiều nữa...Từ nhỏ vì sơ sót để con bị khỉ cắn nên ta cứ ân hận mà dành mọi tình thương cho cậu ấy. Tính cách khác thường có lẽ cũng từ tai nạn bất ngờ đó. Gửi được cho cậu vào làm chỗ má 7 là ta mừng lắm rồi. Ba năm mà cậu ta vẫn không yêu nghề, cứ chê lương thấp. Đã vài lần má 7 phàn nàn với ta về cậu ấy. Ta buồn lòng nhưng biết phải làm sao. Nay cậu đã hơn 25 tuổi rồi, dù có thương mẹ nhưng vẫn có những ý kiến bảo thủ riêng mình. Không thấy được những gì đang có là hạnh phúc, không biết mình còn có những hạn chế...mà cứ đòi hỏi..Đó là những điểm mà ta không hài lòng, lo lắng cho con. Đường tương lai còn dài, bằng cấp không có, nghề nghiệp cũng chưa vào đâu...Nếu có thay đổi gì theo chiều hướng không tốt sẽ ảnh hưởng đến tâm lý cậu ấy. Ta chỉ mong cậu ta bằng lòng với công việc đang làm, cố gắng vươn lên, khắc phục hạn chế để được mọi người yêu mến.
Những ngày này, bị bà ngoại phê bình, nhắc nhở, dọa cắt tiền thưởng chuyên cần, cậu ta có vẻ bất mãn, miệng cứ nói sẽ nghỉ việc. Ta khuyên răn, cậu ta nghe được bao nhiêu, đau đầu thật!
Tuy nhiên, hai ngày nay thấy có khắc phục việc ngủ dậy trễ, đi làm đúng giờ hơn....Mong cho cậu chín chắn lại mà bỏ ý định chuyển công việc khác...Việc gì bây giờ? Không ngớt nỗi lo.

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2020

Dịch Covid-19 tái phát!

Những ngày này mọi hoạt động đều phải hoãn lại vì tình hình dịch bệnh diễn biến phức tạp. Đến nay, tỉnh nhà đã được công bố 02 ca nhiễm Covid rồi! Vừa ổn được có hai tháng, bây giờ dịch tái phát, mọi người lại phải tập trung phòng chống dịch. Mọi hoạt động theo kế hoạch đều ngừng trệ, còn thêm lo lắng, con Covid này nguy hiểm gấp nhiều lần đợt trước. Cũng may HKH đã hoàn thành đợt kiểm tra giữa năm, bây giờ tổng hợp làm báo cáo. Các huyện cũng "rầu" vì những hoạt động quan trọng chưa thực hiện được. Sắp tới đây không biết sẽ như thế nào khi mà bệnh nhân đã tiếp xúc với rât nhiều người, nguy cơ lây lan rất cao. 
Ta vẫn đến cơ quan làm việc, chiều đánh cầu lông, mong cho khỏe. Nhìn anh H. ta oải lắm, anh ấy đi lòm khòm như người 90 vậy. Rồi đi đâu ta cũng phải chở phía sau xe máy. Người mập mà không khỏe. Mai ta phải đưa anh đến BV 7B tái khám, lấy thuốc về cho anh ấy uống, chủ yếu là huyết áp, mỡ máu, đường tiết niệu...Mỗi lần như vậy mất cả buổi. Chuyện nhà thì khỏi phải nói, bữa nào cũng phải chu toàn cơm nước cho ba cha con. Vất vả ta chịu được, chỉ mong đừng có gì bất thường, đột biến trong gia đình. Ta cũng yếu thần kinh, sức chịu đựng cũng hạn chế. Cậu nhỏ đi làm đều đặn, không phàn nàn là ta yên tâm. Cậu ta hút thuốc nhiều quá, không ngăn được. Điều này làm ta buồn lòng nhiều nhất, nhưng biết làm sao! Lúc này không thấy cậu ta đeo khoen nữa, đầu tóc gọn gàng, không vàng, khói gì nữa...ta cũng mừng. Ta nghĩ tuổi bồng bột qua đi rồi đến tuổi chín chắn, chắc bọn trẻ sẽ suy nghĩ lại, điều chỉnh hành vi. Thế nên ta cũng không nói nhiều, sợ mình sẽ thành "bà già cổ lổ sỉ", bọn nó sẽ không gần gũi với mẹ nữa. Dù sao ta cũng tạm an lòng vì 2 đứa đều hiền lành và thương mẹ, không quấy phá hay ngỗ nghịch như con của dì nó. 
Ta chỉ mong mọi điều tốt lành đến với gia đình nhỏ của mình! Mong dịch sớm qua để mọi người được bình an!