Thời gian sau này cậu nhỏ thường thức khuya, đi làm trễ, ta đã cảm thấy bất an. Đối với cậu con này ta chưa thấy yên tâm vì đã nhiều lần ta "choáng" vì cậu ấy. Học hành thì không đến nơi đến chốn, đi làm thì "đứng núi này trông núi nọ", vẻ bề ngoài thì muốn khác người, lại hút thuốc nhiều nữa...Từ nhỏ vì sơ sót để con bị khỉ cắn nên ta cứ ân hận mà dành mọi tình thương cho cậu ấy. Tính cách khác thường có lẽ cũng từ tai nạn bất ngờ đó. Gửi được cho cậu vào làm chỗ má 7 là ta mừng lắm rồi. Ba năm mà cậu ta vẫn không yêu nghề, cứ chê lương thấp. Đã vài lần má 7 phàn nàn với ta về cậu ấy. Ta buồn lòng nhưng biết phải làm sao. Nay cậu đã hơn 25 tuổi rồi, dù có thương mẹ nhưng vẫn có những ý kiến bảo thủ riêng mình. Không thấy được những gì đang có là hạnh phúc, không biết mình còn có những hạn chế...mà cứ đòi hỏi..Đó là những điểm mà ta không hài lòng, lo lắng cho con. Đường tương lai còn dài, bằng cấp không có, nghề nghiệp cũng chưa vào đâu...Nếu có thay đổi gì theo chiều hướng không tốt sẽ ảnh hưởng đến tâm lý cậu ấy. Ta chỉ mong cậu ta bằng lòng với công việc đang làm, cố gắng vươn lên, khắc phục hạn chế để được mọi người yêu mến.
Những ngày này, bị bà ngoại phê bình, nhắc nhở, dọa cắt tiền thưởng chuyên cần, cậu ta có vẻ bất mãn, miệng cứ nói sẽ nghỉ việc. Ta khuyên răn, cậu ta nghe được bao nhiêu, đau đầu thật!
Tuy nhiên, hai ngày nay thấy có khắc phục việc ngủ dậy trễ, đi làm đúng giờ hơn....Mong cho cậu chín chắn lại mà bỏ ý định chuyển công việc khác...Việc gì bây giờ? Không ngớt nỗi lo.