Ngày 8.3 năm nay nhằm vào ngày CN, ta lại bị băng tay nên lại nằm nhà. Hồi hộp chờ đợi ngày mai đến bệnh viện, chỉ mong được tháo băng thôi. Thật là những ngày dài dằng dặc; qua đây mới thấy tình cảm của gia đình và những đứa con đối với mình. Lúc này là cần lắm sự giúp đỡ, có lẽ cậu MĐ là quan tâm nhất, hay hỏi han mẹ, còn những thành viên khác thì xem như chuyện bình thường. Tuy nhiên ta cũng có niềm vui vì cơ quan rất thông cảm, hàng xóm cũng giúp đỡ. Ngay cả CB cũng có sự cảm thông khi ta chưa làm hồ sơ nhận HH 30 năm. Rồi cũng lo xong chuyện đó ở CB cũ dù có hơi bực mình một chút.
MĐ nay đã bước vào tuổi 20, trở thành một chàng thanh niên cao lớn, đẹp trai không ngờ. Mong cho con trưởng thành, đủ bản lĩnh bước vào đời và là người con tin cậy của mẹ. Hai mươi năm đi qua biết bao thăng trầm, con đã lớn, gia đình ta cũng có những đổi thay; những ngày vất vả, cực nhọc cũng đã qua rồi, đời sống bây giờ dễ thở hơn, nhìn các con khôn lớn, mẹ rất mừng. Dù chưa bằng ai về kinh tế và sự giỏi giang nhưng vui nhất là các con ngoan, biết thương cha mẹ; ngoài giờ học con còn đi làm thêm chứ không sa đà vào việc vui chơi vô bổ.
Hạnh phúc nhỏ nhoi của ta là vậy! Tuy ngày này không ai tặng hoa nhưng những gì của các con đã là những đóa hoa đời tươi xinh tặng mẹ rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét