Hôm nay là ngày cuối của những ngày nghỉ Lễ, ngày mai thứ hai là đi làm rồi. Những ngày qua ở nhà nghỉ ngơi, dọn dẹp nhà cửa, tổ chức "ăn tươi" cho cả nhà. Chiều nay họp bạn ở Long Thành nhưng ta không đi được; hơi tiếc nhưng xa quá, không có xe, đi tối, không dám. Gọi điện chúc mừng bạn bè, nghe giọng nói của họ thấy cũng vui vui. Thế thôi. Từ ngày bị tai nạn đến nay ta từ chối nhiều cuộc vui, họp mặt và chỗ đông người. Tránh bớt thấy yên ổn hơn.
Tuần mới làm việc ta sẽ làm gì đây? Thấy công việc nhiều nhưng không biết bắt đầu làm từ đâu. Có anh S. ta cũng có chỗ dựa, có gì không hiểu thì hỏi anh ấy. Ta chỉ ngại anh ấy mà nghỉ thì chỗ dựa đó không còn, ta sẽ gặp nhiều khó khăn. Nơi công tác hiện nay ta cảm thấy gần gũi và thân tình với mọi người. Bền lâu như thế nào không biết nhưng hiện giờ thì ta làm việc phù hợp khả năng và có cơ hội để ta lo cho con học hành. Mong mọi thứ bình yên với ta.
Tay chưa lành hẳn nhưng cũng đỡ rất nhiều rồi. Hy vọng ta có thể chơi thể thao lại để cho sức khỏe tốt hơn. Không vận động nhiều, khó giảm cân quá. Đó chính là nỗi lo hiện nay của mình. Hy vọng mọi "xui xẻo" sẽ qua nhanh để ta sống, làm việc ổn định và thoải mái./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét