Tuần này ta chỉ có ngày CN là thư thả nhất nhưng ở nhà loay hoay một mình cũng không vui. Điện gọi chị M tới nấu bún riêu, nấu chè xôi. Anh H thích ăn chè, hơn nữa hôm nay là ngày rằm nên cúng để tưởng nhớ ông bà. Thế mà chiều, anh Cao Nguyên Lợi gọi điện cho ta từ BS. Gần 20 năm rồi không gặp lại anh chị ấy. Gia đình ta đã cưu mang anh chị và đứa nhỏ mới sinh 01 tháng trước GP một thời gian vì họ hoạt động thành bị lộ. Bom đạn thời ấy kinh khủng lắm, cả nhà nhường chỗ ngủ cho anh chị và con, nhường hầm trốn pháo. Sau GP ta có đến nhà anh ấy thăm và ở đấy ôn thi ĐH...Vây mà thời gian trôi nhanh quá, chị đã mất 5 năm rồi, đứa nhỏ ngày ấy nay là cháu dâu TBT Lê D. Tất cả đã đổi thay. Anh nói bỗng dưng cháu nhắc đến chuyện ngày xưa làm anh mất ngủ. Sáng ra tức tốc thuê xe về thăm gia đình ta ở BS mới biết ba má ta đều đã mất. Anh thắp nhang tưởng nhớ và gọi điện cho ta. Một chuyện nhỏ vậy thôi mà ta thấy lòng mình ấm áp.
Đêm qua ta không ngủ được, ho mãi, thở khò khè phải thoa dầu vào cổ họng. Vậy mà cả ngày nay êm, có lẽ do ta uống thuốc cảm và sổ mũi. Tối nay thế nào đây? Ta đã uống thêm thuốc đó nữa rồi! Sức khỏe có vấn đề làm ta cứ lo lắng...
Qua tết, mọi người làm việc có vẻ uể oải...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét