Tình bạn mấy mươi năm với chị, gắn bó và gần gũi. Tuy có lúc thăng trầm nhưng rồi lại trở về như xưa. Mỗi cuối tuần chị tới nhà nấu gì đó rồi cả nhà ăn uống vui vẻ. Chị nấu ăn ngon nên cả nhà đều thích dù là món gì. Chị sống một mình với đàn chó, mèo trong căn nhà "gốc" của nhiều người, không được bán. Làm bạn với các con thú cưng đó bình thường thì vui đấy nhưng cũng rất vất vả vì lo ăn uống, vệ sinh cho chúng mỗi ngày. Chị lại nuôi chúng trên hiên lầu nữa chứ! Chúng cứ sinh đẻ, rồi chị lại nuôi, hết mèo đến chó. Quả là vất vả. Tháng vừa qua, gặp sự cố, nuôi con chó đi lạc, hám ăn táp cho chị 2 đường trên tay phải tới bác sĩ. Rồi mấy con mèo đùa giỡn cào ngay vô mũi chảy máu. Thế mà chị vẫn cam chịu vượt qua tất cả để sống bên những con vật đó. Tính khí của người lớn tuổi hơi bất thường nên chị không thân được với ai. Ai chơi với chị cũng dè chừng.
Đối với ta thì khác, dù với vị trí nào ta vẫn xem chị như một người bạn thân ở một vài khía cạnh nào đó. Ta vẫn tìm cách giúp chị dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt. Chị có đứa cháu ở trời Tây gửi tiền nuôi hàng tháng nhưng đâu có đủ các khoản chi phí vì phải trả nợ. Gói ghém từng ngày, lúc ốm đau, chị cũng quá chật vật. Tội nghiệp cho chị nên ta cũng quan tâm vì dù sao cuộc sống của ta dạo này cũng dễ thở hơn một chút. Tuy nhiên có lúc chị cũng làm ta bực mình, khó chịu. Thời gian qua có lúc ta giận mấy tuần vì những lời nói của chị. Nhưng rồi nghĩ lại, giận người, mệt ta nên xí xóa. Tình bạn là vững bền, chắt chiu những điều tốt đẹp để sống vui hơn. Hôm qua chị đến nhà cùng ta đi chợ, nấu nướng, đi mua ghế nằm, thân thiết như 2 chị em ruột. Tình cảm vui vẻ trở lại, ta cũng thôi day dứt.
Cuộc đời đâu có bao lâu nữa, biết tha thứ và thông cảm. Giúp được ai thì cố gắng, ta nghĩ có được một người bạn như chị cũng rất quý rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét