10 ngày trôi qua là một biến động không nhỏ trong cuộc sống. Mổ mắt cườm. 10 ngày ta không đụng đến máy tính, không đi làm, tập trung uống thuốc, nhỏ mắt. Hôm nay lần đầu sau mổ ta ngồi lên máy. Mắt đã ổn định, không còn đau xót như lúc mới mổ, lại nhìn sáng hơn lúc trước. Thế là mừng rồi!
Tuần sau vào cơ quan là tập trung cho công việc, nhiều lắm. Đặc biệt là làm báo Tết phải đọc nhiều nên mắt phải làm việc liên tục. Dù sao thì ta cũng phải cố gắng đảm đương việc nước, việc nhà. Những chuyện buồn phiền thôi thì cho qua. Làm sao mọi thứ được toàn vẹn như mình mong ước? Số phận mỗi người đã được định sẵn rồi. Ta phải chấp nhận và cải thiện trong phạm vi khả năng của mình. Lo lắng, buồn phiền chỉ tổn hại cho sức khỏe. Chồng, con là vậy...chưa đến nỗi quá tệ. Có lúc ta cũng tủi thân, chạnh lòng nhưng nghĩ lại, mình cũng còn hơn nhiều người. Phải chấp nhận thôi. Chỉ mong đừng có gì xấu hơn...
Rất may ta còn có cơ quan, bạn bè...là nguồn động viên lớn và quý báu...Thời gian trôi nhanh, đã qua tuổi 62 rồi. Bây giờ là bà già 63. Con đã 32 mà vẫn chưa có gì....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét