Thứ Năm, 25 tháng 7, 2019

Đành thôi!

Đành chia tay 2 bé cún, ta chẳng vui chút nào, nhưng đành thôi! Mấy hôm nay nhìn anh chàng sao ta chẳng thấy chút tình cảm nào, không muốn nói chuyện. Nếu anh ấy chịu khó đi khám bệnh, uống thuốc chắc không đến nỗi nào. Đúng là ta cũng không biết làm sao, có những cái mà mình đành bất lực, không biết có giải pháp nào khác để cứu vãn tình hình? Bây giờ thì ta hiểu rằng không thể có sự thay đổi nào nữa trong căn nhà của mình. Mấy lần có sự thay đổi trước đây, thấy không có phản ứng gì trầm trọng nên ta cứ ngỡ lần này cũng vậy. Ngờ đâu...
Lúc nổi cơn tăng động trông anh ta thật hung dữ, ta chưa từng thấy anh ta như vậy. Cũng có mấy lần làm trái ý, anh ta cũng nổi khùng nhưng không quá quắt như lần này. Còn dọa chết nữa. Ta nhịn. ta tâm niệm, đó là người bệnh, thôi chìu họ đi cho ổn nhà cửa. Ta sợ sự lớn tiếng, bạo lực. Sau sự cố, tình cảm của ta không còn gì...Những đứa con rồi sẽ ra sao? Ai dám làm dâu của một ông cha chồng bị bệnh tâm thần như vậy? Còn nhiều nỗi lo nhưng đành thôi, thời gian sẽ trả lời tất cả. Phải biết chấp nhận thực tế để lòng thanh thản sống và làm việc, còn vì 2 đứa con trai nữa...Biết chia sẻ cùng ai?

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2019

Không ngờ!

Cả tháng nay ta cứ bấn an trong lòng muốn nuôi cún cưng cho giảm tress. Tuy nhiên vẫn lo ngại anh chàng phản ứng nên cứ băn khoăn. Đi Côn Đảo 3 ngày về, tưởng đã yên ổn định đem chúng về nhà. Đâu ngờ mới thấy chiếc chuồng là anh chàng nổi sung thiên lên quăng ném tùm lum, còn gọi mày tao. Lần đầu tiên ta thấy anh chàng dữ tợn như vậy. Có chị M ở đó chứng kiến từ đầu. May là chưa đưa 2 bé về. Đầu óc của anh chàng toàn suy nghĩ tiêu cực. Thường thú nuôi làm cho người ta vui, thư giãn, còn anh ấy thì đòi quăng ném chúng ra ngoài đường. Thật ra ta phải suy nghĩ thoáng để thông cảm cho người bệnh chứ bình thường thì trong hoàn cảnh này ai cũng chán ngắt. Than thở bệnh này bệnh kia mà mời đi khám bệnh không đi, thuốc không chịu uống thì làm sao hết bệnh được, ai gánh bệnh cho bây giờ? Ta cũng đâu có khỏe gì, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Nếu không có cơ quan, công việc làm và 2 đứa con thì ta chẳng biết làm sao. Tình cảm với ông chồng này đã nguội lạnh từ lâu rồi, bây giờ chỉ còn bổn phận, trách nhiệm phải lo cho ông ấy. Không tự mình làm được những gì mình thích, thật buồn lòng nhưng biết phải làm sao? Thôi thì để 2 bé lại cho chị M nuôi giúp vậy....

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2019

Đau đầu!

Sáng nay lấy xe ra đi làm, MĐ cằn nhằn xe cậu ta bị trầy vì va chạm. Từ ngày cậu ấy mua xe, căn bếp trở nên chật chội hẳn, dẫn xe ra vào có khi va vào xe cưng này. Cậu có đề nghị ta để phía trước nhà nhưng ta không đồng ý. Bây giờ nghĩ lại ý kiến đó cũng có lý, đặc biệt là khi có ý định để thêm lồng nuôi chó. Tương lai nếu có thêm 2 cô con dâu và thêm 2 chiếc xe nữa thì sẽ ra sao đây? Đau đầu vì những việc nhỏ nhặt như vậy và lòng thấy buồn. 
Ngày mai đi PT rồi mà ta chưa liên hệ được với ai ngoài ấy, không biết má chồng thế nào. Thôi thì cứ đi và đến. Mong mọi điều sẽ tốt lành...

Tháng 7 của tôi

Tháng 7 năm nay nhiều việc đến với mình, phải sắp xếp để hoàn thành tất cả là thật sự khó khăn. Đó là đám hỏi, đám cưới cậu cháu ruột; dự họp Cụm MĐNB, họp 6 th tại TB...và nhiều việc khác. Trong đó họp Cụm sẽ ghé thăm bà nội 2 cháu vì Tết đã không về thăm rồi.
Những việc băn khoăn trước đây cơ bản cũng đã giải quyết ổn thỏa, nay đã hứa hẹn với chị M đưa 02 cún về nuôi thay Mina. Căn nhà chật chội, suy tính mãi không biết nuôi làm sao đây. Nghĩ lại sao trước đây có lúc mình nuôi đến 03 cún mà dễ thế? Điều lo lắng nhất là ông H có vẻ không hài lòng. Mỗi lần họp CB, nhiều người vẫn đem chuyện mấy cún ra nói nên ảnh hưởng thần kinh hay sợ sệt của ông ấy. Dự tính mua cái lồng bỏ chúng vào để không sợ chúng chạy lung tung. Hy vọng mọi việc sẽ ổn như trước đây. Hai cún nhỏ xíu thật dễ thương, gần 2 tháng tuổi. Ta và Đ thì thích còn P và ba nó thì thờ ơ. Không biết khi đem về ông ấy có phản ứng gì không? Lúc này ông ít nói, hiền hơn hồi đi làm, ta cũng yên tâm nhưng ông ấy không uống thuốc gì cả dù cứ kêu bệnh. Bệnh gì, có đi khám đâu mà biết bệnh gì. Tuy nhiên, triệu chứng mất ngủ kéo dài, đi tiểu nhiều nên ông cứ nghĩ bị bệnh tuyến tiền liệt. Thôi thì cũng phải chịu vì ông không chịu đi khám, ta đành bó tay! 
Ta phải cố sống lạc quan, dựa vào bạn bè, đồng nghiệp mà vượt qua những trở ngại. Tìm cách giải quyết tích cực các vấn đề một cách ôn hòa để không xảy ra xung đột không đáng có. Lo cho gia đình, con cái và làm tròn nhiệm vụ được giao ở cơ quan là niềm hạnh phúc mỗi ngày của mình. Chỉ mong cho sức khỏe được tốt để có thể đảm đương những việc này. Ngoài ra còn nhiệm vụ trọng đại là cưới vợ cho con thì chưa hoàn thành, chưa có manh mối gì về việc này cả. Cậu lớn đã 33 tuổi rồi! Cậu nhỏ 24 nhưng ta vẫn lo cho cậu nhỏ nhiều hơn vì cậu ấy chưa thật sự chín chắn, có những việc làm hơi bất thường, đôi khi ta cảm thấy bất an.
Sức khỏe là quan trọng nhất. Cuối tuần này M  phẫu thuật là sự kiện lớn trong CQ. Mong cho cháu ấy hồi phục nhanh. Còn ta, đau lưng, nhức mỏi, đặc biệt là cảm cúm triền miên...mỗi ngày có đánh cầu lông thì đỡ hơn nhưng trời mưa thì chịu trận.
Mong mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp trong tháng 7 và cả những tháng sau này.