Đành chia tay 2 bé cún, ta chẳng vui chút nào, nhưng đành thôi! Mấy hôm nay nhìn anh chàng sao ta chẳng thấy chút tình cảm nào, không muốn nói chuyện. Nếu anh ấy chịu khó đi khám bệnh, uống thuốc chắc không đến nỗi nào. Đúng là ta cũng không biết làm sao, có những cái mà mình đành bất lực, không biết có giải pháp nào khác để cứu vãn tình hình? Bây giờ thì ta hiểu rằng không thể có sự thay đổi nào nữa trong căn nhà của mình. Mấy lần có sự thay đổi trước đây, thấy không có phản ứng gì trầm trọng nên ta cứ ngỡ lần này cũng vậy. Ngờ đâu...
Lúc nổi cơn tăng động trông anh ta thật hung dữ, ta chưa từng thấy anh ta như vậy. Cũng có mấy lần làm trái ý, anh ta cũng nổi khùng nhưng không quá quắt như lần này. Còn dọa chết nữa. Ta nhịn. ta tâm niệm, đó là người bệnh, thôi chìu họ đi cho ổn nhà cửa. Ta sợ sự lớn tiếng, bạo lực. Sau sự cố, tình cảm của ta không còn gì...Những đứa con rồi sẽ ra sao? Ai dám làm dâu của một ông cha chồng bị bệnh tâm thần như vậy? Còn nhiều nỗi lo nhưng đành thôi, thời gian sẽ trả lời tất cả. Phải biết chấp nhận thực tế để lòng thanh thản sống và làm việc, còn vì 2 đứa con trai nữa...Biết chia sẻ cùng ai?