Cả tháng nay ta cứ bấn an trong lòng muốn nuôi cún cưng cho giảm tress. Tuy nhiên vẫn lo ngại anh chàng phản ứng nên cứ băn khoăn. Đi Côn Đảo 3 ngày về, tưởng đã yên ổn định đem chúng về nhà. Đâu ngờ mới thấy chiếc chuồng là anh chàng nổi sung thiên lên quăng ném tùm lum, còn gọi mày tao. Lần đầu tiên ta thấy anh chàng dữ tợn như vậy. Có chị M ở đó chứng kiến từ đầu. May là chưa đưa 2 bé về. Đầu óc của anh chàng toàn suy nghĩ tiêu cực. Thường thú nuôi làm cho người ta vui, thư giãn, còn anh ấy thì đòi quăng ném chúng ra ngoài đường. Thật ra ta phải suy nghĩ thoáng để thông cảm cho người bệnh chứ bình thường thì trong hoàn cảnh này ai cũng chán ngắt. Than thở bệnh này bệnh kia mà mời đi khám bệnh không đi, thuốc không chịu uống thì làm sao hết bệnh được, ai gánh bệnh cho bây giờ? Ta cũng đâu có khỏe gì, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Nếu không có cơ quan, công việc làm và 2 đứa con thì ta chẳng biết làm sao. Tình cảm với ông chồng này đã nguội lạnh từ lâu rồi, bây giờ chỉ còn bổn phận, trách nhiệm phải lo cho ông ấy. Không tự mình làm được những gì mình thích, thật buồn lòng nhưng biết phải làm sao? Thôi thì để 2 bé lại cho chị M nuôi giúp vậy....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét