Thứ Ba, 28 tháng 4, 2020

Vĩnh biệt "Người bạn lớn" Võ Thị Bích Ngọc của tôi

Chị mất bất ngờ quá làm cho ta bàng hoàng. Mới khỏe mạnh, vui vẻ gặp nhau ở quán lẫu mắm mà nay đã "nhắm mắt xuôi tay" rồi. Suốt đêm qua ta không ngủ được, cứ nhớ về chị Ngọc và những tình cảm mà chị ấy dành cho ta. Chị quý ta, trong suốt mấy chục năm chị em gắn bó, chị luôn là "người bạn lớn" nhiều kinh nghiệm, chia sẻ vui buồn cùng ta. Những bữa cơm gia đình, những món quà nhỏ của chị thật ấm áp. Bé Bình được chị nuôi dưỡng chu đáo bằng tất cả tình thương yêu của người mẹ. Cuộc hôn nhân chênh lệch tuổi tác của chị tan vỡ, chị đau lắm nhưng gắng gượng chịu đựng để nuôi đứa con mà ông trời trao cho chị từ khi bé mới 1 ngày tuổi. Bây giờ bé Bình đã học lớp 12, chị không còn gượng nổi nữa để sống cùng bé. Chị ra đi nhanh, thanh thản, bỏ lại sau lưng bao muộn phiền và những ước mơ còn dang dở. Ta thương chị quá. Sáng nay nghe bài hát "Như một lời chia tay"của Trịnh Công Sơn, ta nhớ chị. Suy nghĩ "Những hẹn hò từ nay khép lại, thân nhẹ nhàng như mây...Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời, như một lời chia tay...", ta rơi nước mắt. Rồi ai cũng đi đến đó thôi.
Chị Ngọc ơi, em cầu chúc chị về nơi ấy an bình như cái tên mà chị đã đặt cho cháu An Bình, như mong ước của chị. Nơi cõi vĩnh hằng chắc không có những bon chen nghiệt ngã đời thường, sẽ không còn phải đau đầu phải không chị? Bé Bình đã lớn rồi, có anh hai nuôi dưỡng, chị đừng bận tâm nữa nhé! Em luôn nhớ về chị "Người bạn lớn" đầy lòng nhân ái của em!

Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2020

Đến hết 03.5.2020 mới hy vọng hết dịch

Thời gian này giãn cách xã hội được "mềm" hơn nhưng chỉ đạo mới của Chủ tịch UBND tỉnh kéo dài giãn cách đến hết 03.5. Công việc vẫn thư thả. Mừng là sân cầu lông bắt đầu khởi động lại 4 ngày rồi! Buổi chiều được chạy nhảy trên sân là niềm vui, giảm stress tích cực. Thời gian chống dịch từ sau Tết đến giờ ở nhà mãi cũng chán, cố gắng giảm cân mà chẳng được bao nhiêu.
Tuần sau là đám giỗ má, cô em định sẽ về quê. Ta cũng sẽ về cùng cô ấy vì có xe hơi. Nhưng ko biết có họp CB ko. Mong ko họp vì còn ngày cuối của giãn cách, không được tụ tập đông người.
Mấy tuần nay không dám rủ chị M đến nhà chơi vì e ông ấy lại 'NỔI KHÙNG"!

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2020

Ông ấy lại "nổi khùng"!

Hai cha con làm cho ta phát hoảng tối hôm qua. Ông ấy thì nổi cơn khùng lên la hét ầm ỉ, còn cậu con thì cũng không kiềm chế được. Nguyên nhân là vì cậu con lớn này rất vô tâm, mua bia về uống bày ra trước mặt "người bệnh". Lúc này ông ta hay nổi điên bất tử chẳng biết đâu mà lần. Nếu cậu lớn để ý một chút, bớt vô tư một chút chắc là không có chuyện gì xảy ra. Ta chỉ biết ngăn hai người "hạ nhiệt". Một gánh nặng mà ta phải đeo mang cho đến cuối đời là chuyện gia đình này thiếu sự hòa hợp. Hai đứa con không thương cha, hai anh em không hợp tính nhau. Chúng chỉ thương mẹ và tất cả ỷ lại mẹ thôi. Có lẽ lỗi cũng ở ta từ nhỏ quá thương và nuông chìu con. Biết sao được, tính ta là thế, biết con mình thiệt thòi không có một người cha giỏi giang và tâm lý nên mình mong bù đắp cho chúng. Biết bao gian nan mới có được ngày hôm nay, con có việc làm, có thu nhập tuy không cao nhưng ổn định. Ta nhớ ơn biết bao người thương yêu, giúp đỡ để ta mới có thể có cuộc sống hiện tại. Có lẽ mỗi người có một số phận. Ta đành phải chấp nhận một ông chồng như vậy. Đâu thay đổi được gì thì tốt hơn không để xảy ra những việc đáng tiếc. Hai đứa con lớn lên bên người cha "trầm cảm" như thế thì cũng bị "ức chế". Ta biết vậy nên cố gần gũi, khuyên nhủ các con nhiều điều. Tuy nhiên, chúng cứ ỷ lại có mẹ nên cứ thờ ơ..., công việc nhà thì vô tâm, cứ làm theo sở thích, thiếu sự quan tâm đến những người thân chung quanh. Xung đột sẽ xảy ra..., điều mà ta lo sợ nhất.
Mấy ngày tránh dịch covid ở nhà uể oải, lại gặp chuyện không vui. Đêm thức trắng, sáng sụt 01 kg (mừng). Sáng nay đến cơ quan ngồi một mình. Nhớ lại chuyện Phạm Viết Vinh, bạn học Long Thành mất, hôm nay chôn, buồn trong lòng. Vinh là thầy thuốc nam, chữa bệnh cho nhiều người mà đâu chữa được bệnh cho mình. Đời sống vô thường! 
Mong mọi chuyện sẽ trôi qua êm đẹp.