Chị mất bất ngờ quá làm cho ta bàng hoàng. Mới khỏe mạnh, vui vẻ gặp nhau ở quán lẫu mắm mà nay đã "nhắm mắt xuôi tay" rồi. Suốt đêm qua ta không ngủ được, cứ nhớ về chị Ngọc và những tình cảm mà chị ấy dành cho ta. Chị quý ta, trong suốt mấy chục năm chị em gắn bó, chị luôn là "người bạn lớn" nhiều kinh nghiệm, chia sẻ vui buồn cùng ta. Những bữa cơm gia đình, những món quà nhỏ của chị thật ấm áp. Bé Bình được chị nuôi dưỡng chu đáo bằng tất cả tình thương yêu của người mẹ. Cuộc hôn nhân chênh lệch tuổi tác của chị tan vỡ, chị đau lắm nhưng gắng gượng chịu đựng để nuôi đứa con mà ông trời trao cho chị từ khi bé mới 1 ngày tuổi. Bây giờ bé Bình đã học lớp 12, chị không còn gượng nổi nữa để sống cùng bé. Chị ra đi nhanh, thanh thản, bỏ lại sau lưng bao muộn phiền và những ước mơ còn dang dở. Ta thương chị quá. Sáng nay nghe bài hát "Như một lời chia tay"của Trịnh Công Sơn, ta nhớ chị. Suy nghĩ "Những hẹn hò từ nay khép lại, thân nhẹ nhàng như mây...Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời, như một lời chia tay...", ta rơi nước mắt. Rồi ai cũng đi đến đó thôi.
Chị Ngọc ơi, em cầu chúc chị về nơi ấy an bình như cái tên mà chị đã đặt cho cháu An Bình, như mong ước của chị. Nơi cõi vĩnh hằng chắc không có những bon chen nghiệt ngã đời thường, sẽ không còn phải đau đầu phải không chị? Bé Bình đã lớn rồi, có anh hai nuôi dưỡng, chị đừng bận tâm nữa nhé! Em luôn nhớ về chị "Người bạn lớn" đầy lòng nhân ái của em!