Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016

Vào mùa báo cáo

Trách nhiệm tuần này là viết báo cáo SK 6 tháng mà mai ta lại phải đi ĐQ với L rồi. Ngày kia đi Nhơn Trạch. Phải cố sắp xếp để hoàn thành việc ở CQ và gia đình. Tuy vất vả nhưng thấy vui. Phải cố gắng làm tròn nhiệm vụ. Trưa nay ghé thăm chị N, chị ấy bệnh mà vẫn chăm sóc ta như một đứa em nhỏ bé! Có những tình cảm như vậy thật là quý giữa lúc này. Chỉ mong mình có đủ sức khỏe để vượt qua tất cả khó khăn.

Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2016

Bà bạn hàng xóm lại bệnh rồi!

Bà ấy đi không được, nằm dài mấy ngày rồi! Thế là ta không có bạn xem phim buổi tối. Ta tội cho bà ấy quá mà không chia sẻ gì được. Sức khỏe là vốn quý vô hạn của mỗi người, không ai giúp được cho ai về sức khỏe cả. Bà ấy có con cháu nhưng vẫn khổ sở vì chúng phải đi làm, đi học, làm sao ở cạnh suốt cả ngày để giúp bà ấy lúc bệnh đau. Thấy bà mà ta cũng lo cho ngày tới của mình. Hai cậu con trai đang nhởn nhơ, cha mẹ bệnh chúng sẽ làm sao đây? Ta bằng tuổi bà ấy mà trông bà yếu đuối làm sao dù trí óc còn minh mẫn lắm. Trí nhớ của bà đôi khi ta vẫn còn kém bà. Biết làm sao, ta vẫn mong cho bà ấy bớt bệnh để ta có bạn. Xóm nhà ta có mười mấy gia đình nhưng gần gũi với ta nhất chỉ có bà ấy thôi. Bà mà  "ra đi" là ta buồn lắm!
Thời gian trôi nhanh vô cùng, mới đó mà đã đến nửa năm 2016 rồi! Mình đã già đi theo năm tháng. Nếu không có một nơi để làm việc chắc là cảm thấy nhạt nhẽo lắm!

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2016

Lại nấu bún riêu

Chị Mai đỡ bệnh. Ta mừng. Lại mời chị ấy đến nhà chơi nấu bún riêu. Cả nhà đều thích chị ấy nấu mon ngon vì nêm nếm vừa miệng. Một ngày thứ 7 hôm qua toàn ăn bún riêu thôi. Còn gửi cho hai mẹ con chị Ngọc nữa. Hôm nay chủ nhật ta lại phải vào bếp nấu ăn rồi. Lúc này sao chẳng viết lách được gì cả, sáng nào cũng bị sổ mũi, khó chịu thật!

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2016

Chị Ngọc ngã rạn nứt ngón chân

Lớn tuổi, sơ sẩy một chút là té ngã. Ta đưa chị đi chụp X quang, rồi lên Viện Phước bó thuốc. May mà lúc này có bé Bình ở nhà giúp mẹ vì đã nghỉ hè. Cô bé lớn thân xác nhưng còn rất vô tư và ham chơi, mẹ phải nhắc nhở hoài. Nhà cửa thì sụp vì mưa, nước thì rò rỉ, đóng tiền hàng tháng quá nhiều. Đủ thứ lo mà chân chị đau như vậy thật là khổ. Biết làm sao, ta chỉ giúp chút xíu vậy thôi, đâu có điều kiện để giúp hơn nữa.
Còn chị Mai thì cũng bệnh, mổ rồi mà sao không thấy khỏe hơn, nghe nói bị sốt ta cũng lo. Ở một mình lại thêm chăm một bầy chó mèo nữa. Bệnh vậy rồi làm sao đây?...Như vậy mới thấy gia đình thật là cần đối với mọi người. Hãy vun đắp tình cảm gia đình!