Bà ấy đi không được, nằm dài mấy ngày rồi! Thế là ta không có bạn xem phim buổi tối. Ta tội cho bà ấy quá mà không chia sẻ gì được. Sức khỏe là vốn quý vô hạn của mỗi người, không ai giúp được cho ai về sức khỏe cả. Bà ấy có con cháu nhưng vẫn khổ sở vì chúng phải đi làm, đi học, làm sao ở cạnh suốt cả ngày để giúp bà ấy lúc bệnh đau. Thấy bà mà ta cũng lo cho ngày tới của mình. Hai cậu con trai đang nhởn nhơ, cha mẹ bệnh chúng sẽ làm sao đây? Ta bằng tuổi bà ấy mà trông bà yếu đuối làm sao dù trí óc còn minh mẫn lắm. Trí nhớ của bà đôi khi ta vẫn còn kém bà. Biết làm sao, ta vẫn mong cho bà ấy bớt bệnh để ta có bạn. Xóm nhà ta có mười mấy gia đình nhưng gần gũi với ta nhất chỉ có bà ấy thôi. Bà mà "ra đi" là ta buồn lắm!
Thời gian trôi nhanh vô cùng, mới đó mà đã đến nửa năm 2016 rồi! Mình đã già đi theo năm tháng. Nếu không có một nơi để làm việc chắc là cảm thấy nhạt nhẽo lắm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét