Đủ thứ bệnh làm ta bần thần suốt mấy ngày qua....Nhà thì vắng lặng, chó mèo đã không còn con nào. Ba cha con thì mỗi người mỗi thế giới riêng. Ta thì công việc cuốn đi, hoàn thành được việc nào thì mừng việc nấy. Về nhà thì cơm nước, dọn dẹp không ngớt tay. Một ngày như mọi ngày...nhưng khi bệnh đau thì cảm thấy cô đơn, trống vắng. Cuộc đời mỗi người không ai giống ai, ta nhủ lòng chấp nhận thôi, không thể thay đổi được.
Thời gian này tự nhiên bị đau lưng, nhức mỏi, viêm họng...khó chịu vô cùng. Biết bệnh nhưng vẫn đi đám tang chú Huấn vì tình nghĩa. Nhanh thật! Nhìn lại mình đã gần 65 tuổi rồi! Mấy đứa em trước đây mấy năm tóc còn xanh mượt mà nay đã hoa râm cả rồi! Thương cho 2 cậu trai, vẫn chưa có gì thay đổi trong cuộc sống...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét