Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

Một ngày đáng nhớ

Hôm nay thật là một ngày đáng nhớ đối với ta. Đó là quyết định mua TV mới cho "nhà bếp" và mua cho cậu Đức cái tủ quần áo. Ta ngại nhất là sự phản ứng của anh H. Tuy nhiên, lần này sự phản ứng đó không mạnh mẽ nên ta cũng đỡ lo. Định mua TV giảm giá, rẻ nhất để xem thôi nhưng rồi qua phân tích của các cậu tiếp thị bên siệu thị Điện máy Chợ Lớn, ta QĐ chọn chiếc TOSHIBA 39-40 inh. Xem TV to, nhất là đá banh thì sướng mắt thật. Gom hết bao nhiêu tiền để dành chi hết cho 2 khoản này. Nhưng rồi ta sẽ làm thêm để dành tiếp. Chủ yếu là có điều kiện để tinh thần được thoải mái. Đã thỏa mãn được cho chính mình ta vui lắm. Mong những ngày tới dù công việc có nhiều ta cũng cố gắng làm tốt. Mấy hôm nay uống thuốc nên cũng bớt viêm họng, sổ mũi rồi. Mong những ngày tới sẽ dứt bệnh hẳn thì vui biết mấy. Sợ bệnh lắm!
Ngày mai lại đến thứ bảy nữa rồi. Chị Mai lại đến nấu món gì đó cho cả nhà ăn....

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

Họp mặt Ngày Nhà giáo muộn

Tưởng không có gì đáng nhớ vào ngày Nhà giáo năm nay, bất ngờ được thư mời dự họp mặt tại Toàn Thịnh Phát tối 21.11. Dù trễ một ngày nhưng ta cũng rất vui vì được người đồng hương nhớ đến. Dù không thật sự gần gũi nhưng trong tâm tưởng tình quê hương vẫn khắc ghi trong lòng. Lần thứ 2 ta được mời dự họp mặt và gặp lại những gương mặt thân quen, được thư giãn khi nghe những tiết mục văn nghệ đặc sắc và những nụ cười vui, thân thiện của mọi người. Ta như quên đi mình đang bệnh khá nặng, người như lâng lâng vì uống thuốc quá nhiều. Những tấm ảnh lưu niệm ghi lại cuộc họp mặt này để thỉnh thoảng nhìn lại nghe ấm lòng. Dịp này ta cũng gặp lại MP. Cô ấy cũng đã sắp nghỉ hưu. Mới đây mà ta nghỉ đã 4 năm rồi. Thời gian như bay một cái vèo vậy! Rất mừng là tối qua ta ổn, không thấy khó thở. Cố gắng vượt qua cơn bệnh này để ổn định mọi việc. Ta ngán bệnh lắm!
Công việc của VPHKH như kéo ta đi mỗi ngày, rồi việc nhà nữa. Ta như con rối. Tuy vậy cũng học tập những anh chị đi trước tính nhẫn nại, kiên trì để việc gì cũng qua. Chỉ ngại nhất là mình không có đủ sức khỏe. Bệnh "ruồi bay" ở mắt dường như lâu dần cũng quen, không thấy quá khó chịu nữa những vẫn không thấy hết gì cả. Còn bệnh "mũi, họng" thì là mãn tính rồi, thêm đau đầu gối nữa. Đủ thứ bệnh như vậy, tháng nào BVCB cũng phải mất cho ta một mớ thuốc mấy mươi loại. Ta mong muốn sức khỏe tốt để có thể làm được nhiều thứ nữa, đi được nhiều nơi mà không bị ảnh hưởng gì. Có lúc không khỏe cảm thấy chán nản, chẳng muốn làm gì.
Hôm nay là ngày thứ 7, dự kiến dọn dẹp nhà cửa....

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

Thời gian trôi

Cứ mỗi ngày trôi qua là có biết bao đổi thay, trẻ con cứ lớn dần còn mình thì già đi. Trước đây khỏe khoắn tưởng có thể làm bất cứ điều gì mà nay thì sức khỏe cứ tuột dần. Có những lúc bệnh khó chịu nghĩ thật buồn. Mọi người nhìn cứ ngỡ là ta khỏe nhất trong số người ở HKH nhưng thật ra có lúc ta cũng mệt mỏi và chùng xuống. Không có sức khỏe thì chẳng làm được gì cả. Làm VP, lúc này ta có những CB cũng thật nhiệt tình và làm được việc và có lãnh đạo phụ trách giỏi nên ta cũng được hậu thuẫn. Tuy nhiên gần đây vì nhiều việc khác, kể cả việc gia đình của anh nên ta phải gánh vác nhiều việc hơn, trách nhiệm nặng nề hơn. Ta phải cố gắng rất nhiều. Niềm vui là mỗi chiều được chơi thể thao giải tỏa. Nhưng rồi đầu gối đau ta phải ngưng cả tháng để dưỡng đầu gối. Vừa bớt một chút, đi Yên Tử về thì họng, mũi bị bệnh nặng. Ta không thể chủ quan, khám sức khỏe đợt cuối năm nay, phát hiện ta có sỏi thận nữa chứ! Mỗi ngày qua đi, sức khỏe giảm dần, lại nảy sinh vấn đề mới! Thật đáng ngại. Nhưng dù sao ta cũng phải nỗ lực vượt qua tất cả. Biết bao nhiêu người còn khó khăn, bệnh tật hơn mình mà họ vẫn lạc quan. Mình phải cố gắng thôi. Có những niềm vui trong công việc bù đắp. Con cái ngoan, chồng hiền lành là hạnh phúc rồi.! Hôm nay ngày cuối tuần, ta phải đến cơ quan giải quyết nhiều vấn đề cho ngày 25.11.2014 sắp tới.

Trải qua những cơn nghẹt thở thật đáng sợ

Tưởng bệnh sẽ thuyên giảm, nào ngờ mấy hôm nay càng nặng thêm. Cảm sốt, đau họng, nghẹt mũi, có khi thở không được, đầu nhức bưng bưng. Uống thuốc không đỡ, mua thêm thuốc ngoài mà cũng chẳng bớt. Công việc thì nhiều ta không dám nghỉ ngơi. Nhưng rồi chịu không nổi, chiều nay ta phải nghỉ nằm nhà để cho bớt bệnh. Sáng vào BV CB xin một số thuốc, uống từ trưa đến giờ thấy bớt, không còn nghẹt thở như lúc sáng và hôm qua, ta cũng mừng. Thật ra ta mà bệnh thì ai lo cho ta đây? Chỉ có cậu Đức còn hỏi han sức khỏe mẹ, những người khác thì thờ ơ, vô tình. Thôi thì ta phải tự lo cho mình chứ biết làm sao. Ngày 20.11 năm nay đối với ta chẳng có gì đặc biệt ngoài cú ĐT của L chúc mừng. Lâu dần mọi người cũng quên mất mình rồi!
Tối nay ta cũng đi ngủ sớm để mai có sức khỏe mà giải quyết công việc, trước mắt là trao học bổng cho HS khuyết tật ngày 25.11 tới đây.

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

Hậu Quảng Ninh

Đêm cuối cùng từ Quảng Ninh về Hà Nội để chuẩn bị chuyến bay trở về nhà, ta bị viêm họng nặng. Có lẽ hậu quả của gió lạnh núi Yên Tử đã thấm vào người. Sổ mũi, rát họng, nói không ra tiếng, người mệt mỏi vô cùng. May mắn là về được đến nhà không việc gì ngoài việc bị ù tai không dứt. Đến nay vẫn còn đau họng và sổ mũi. Có thế mới phục chị L giữ gìn sức khỏe tốt thật. Ta hay quên nên không nhớ gì đến chiếc dù gửi ở lễ tân trước khi đi Yên Tử. Trên đường về nhà mới nhớ, cũng may là giá trị chiếc dù không đáng là bao nên không tiếc. Tưởng chỉ có mình hay quên, không ngờ cô M cũng suýt bỏ quên điện thoại mấy triệu rồi. Còn may rời khách sạn khoảng 15 phút, cô ấy chợt nhớ ra nên kịp thời quay lại. Hú hồn.
Qua chuyến đi nhớ đời này, ta sẽ phải tập trung cho công việc cuối năm 2014 này. Nhiều việc lắm, trước hết là lễ trao học bổng cho HS KT, sau đó là tổ chức lớp cho TW, dự kiểm tra huyện, viết báo cáo tổng kết năm...và còn một lần trao học bổng nữa theo ý kiến CT. Vì vậy ta phải cố gắng uống thuốc để sức khỏe ổn định để mà lo công việc cho tròn. Thời gian trôi không dừng lại bao giờ, ta sắp bước sang tuổi 60 rồi. Khiếp thật!

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

Một ngày ở Quảng Ninh thật đáng nhớ

Đêm nay ta, chị Lý và Mơ ở Khach sạn Công đoàn tỉnh Quảng Ninh (Phòng 340). Ngày nay cả ba leo núi Yên Tử cao hơn 1000 m, qua 2 đợt cáp treo và bao nhiêu là con đường đi bộ ngoằn ngoèo. Ta không tưởng tượng nổi là ta có thể leo đến tầng ấy bậc đá với cái đầu gối đau thế này. Thật là cố gắng ta cũng không thể lên được đến chùa Đồng. Còn chị L và M thì cố lên đến tới nơi. Còn ta ngồi nghỉ tại chỗ Bảo tương Phật hoàng Trần Nhân Tông ăn củ khoai nướng để đợi 2 người xuống. Gió lộng lạnh thấu xương, nghĩ đến con đường trở xuống mà ngán ngẫm. Nhưng rồi cố gắng cũng qua. Về đế KS gần 18 giờ. Tắm một phát giũ mệt mỏi để đi ăn cơm găp mọi người và các anh ở TW. Tối còn thử máy mở mail, nhận bài gửi bài cho Q nữa. Cũng may, mọi khó khăn rồi cũng qua. bây giờ gần 22g30 rồi!

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

Chuẩn bị đi công tác Hà Nội, Quảng Ninh

Lần đầu tiên được đi Quảng Ninh nên ta cũng háo hức lắm. Đúng vào dịp làm báo 20.11 nên ta bận rộn quá. Đọc, suy nghĩ nhiều nên ta bị nhức đầu quá chừng. Mỗi ngày phải uống mấy viên Para mới đỡ. Dịp này ở huyện lại ĐH Cựu Giáo chức nên công việc chồng chéo. Hôm nay ta cũng về Long Thành dự ĐH này. Rồi lo chuẩn bị cho ở nhà thức ăn và các thứ. Đi có mấy ngày mà lỡ bao nhiêu thứ...nhưng dù sao được đi thăm Vịnh Hạ Long, dự tập huấn ở đó là mừng rồi. Lần này đi chung với nhiều người, có cả chị Lý, Mơ nữa nên cũng vui. Thời gian trôi nhanh, mai đi Vĩnh Cửu, thứ hai là bay ra HN rồi!...