Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

Trải qua những cơn nghẹt thở thật đáng sợ

Tưởng bệnh sẽ thuyên giảm, nào ngờ mấy hôm nay càng nặng thêm. Cảm sốt, đau họng, nghẹt mũi, có khi thở không được, đầu nhức bưng bưng. Uống thuốc không đỡ, mua thêm thuốc ngoài mà cũng chẳng bớt. Công việc thì nhiều ta không dám nghỉ ngơi. Nhưng rồi chịu không nổi, chiều nay ta phải nghỉ nằm nhà để cho bớt bệnh. Sáng vào BV CB xin một số thuốc, uống từ trưa đến giờ thấy bớt, không còn nghẹt thở như lúc sáng và hôm qua, ta cũng mừng. Thật ra ta mà bệnh thì ai lo cho ta đây? Chỉ có cậu Đức còn hỏi han sức khỏe mẹ, những người khác thì thờ ơ, vô tình. Thôi thì ta phải tự lo cho mình chứ biết làm sao. Ngày 20.11 năm nay đối với ta chẳng có gì đặc biệt ngoài cú ĐT của L chúc mừng. Lâu dần mọi người cũng quên mất mình rồi!
Tối nay ta cũng đi ngủ sớm để mai có sức khỏe mà giải quyết công việc, trước mắt là trao học bổng cho HS khuyết tật ngày 25.11 tới đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét