Những ngày qua quả thực là những ngày khổ sở đối với ta! Phải thật cố gắng "vượt qua chính mình" để hoàn thành kế hoạch đã đề ra. Đó không hề dễ dàng. Một cú ngã tại sân cầu lông chiều thứ 6 làm cho ta xây xát và đau đớn. Tuy nhiên may mắn cho ta là không ảnh hưởng gì về xương nên ta cũng có thể chịu đau, gắng gượng về nhà tắm rửa, thoa thuốc...và đi dự kỷ niệm 40 năm NTN. Chuẩn bị một số thuốc, nhờ P. sửa đồng hồ. Toàn thân ê ẩm nhưng ta cũng hết sức cố gắng để sáng sớm hôm sau đi với L. trao học bổng 4 huyện xa: CM, LK, TP, ĐQ. Không ai biết ta đang trải qua sự cố và đang cố nén đau. Rồi tất cả cũng qua, 18 giờ chiều về đến nhà với nhiều quà cáp thân tình của địa phương: ổi, chuối, mít...Chưa kịp tắm rửa lại lao vào lo làm thức ăn chiều cho anh H. Uống thuốc và tra thuốc cho vết thương xong còn kịp xem trận chung kết bóng đá AFF 2016 giữa Thái Lan và Indonesia, xem phim khuya với bà hàng xóm. Phải cố để tư tưởng thoải mái, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, ngày mới sẽ bắt đầu, nhiều công việc đang chờ đón. Tối qua ngủ ngon, nghe êm, bớt đau nhức, mọi nỗ lực đã mang đến hiệu quả. Tuy nhiên ta phải thật sự rút kinh nghiệm trong việc chơi cầu lông, cẩn thận, không ham cầu quá mức. Bạn chơi không ai biết ta đã trải qua những ngày đau đớn như vậy. Nhớ lại, ta vẫn còn rùng mình. Quả thật ý chí, tinh thần "thép" mới giúp ta vượt qua 2 ngày "khủng khiếp" ấy!
ĐH đã thành công, tuy cũng còn nhiều thiếu sót nhưng nhìn chung là tốt. Ta có một phần đóng góp quan trọng trong đó. Sự cố gắng của mình có hiệu quả là vui rồi! Có thêm nhiều người cộng tác, sẽ có thêm sức mạnh nhưng cũng tiếc nuối những gương mặt thân quen, những tấm lòng đáng ngưỡng mộ: Bác T, V...Thôi thì còn chút sức lực, ta cố tìm niềm vui trong công việc. Có bên mình chị L, bác M, cháu M, T cũng ấm áp mỗi ngày...