Thứ Năm, 14 tháng 12, 2017

Sơn nhà

Lâu lắm rồi nay mới sơn lại nhà, chỉ sơn phía ngoài thôi, dặm bên trong. Chỉ vậy mà cũng mất đến 4 ngày mới xong. Khó khăn nhất là ông chồng cứ càm ràm mãi. Im lặng chịu đựng cho xong chuyện. Tối nay về dọn dẹp chắc là khuya mới xong việc. Trong lòng cứ buồn chuyện cậu con thứ hút thuốc, không làm sao nói cậu bỏ được. Cứ thấy tàn thuốc lá trong phòng nó là ta lại phiền lòng, tự trách mình sao không chuyển biến được con. Nó hút thuốc tự lúc nào ta không biết. Ta tin tưởng nó nên không ngờ nó lại lén hút thuốc...Biết làm sao đây?
Ông chồng đã vậy, 2 cậu con trai thì mỗi người mỗi tính. Có lẽ ta quá dở trong quản lý, giáo dục con nên giờ ta không biết làm sao để chuyển biến nó. Nhiều lúc thấy buồn nhưng rồi nghĩ buồn cũng chẳng giải quyết được gì, còn mang bệnh thêm. Đành chấp nhận vậy thôi.
Mỗi chiều lấy việc đánh cầu lông làm niềm vui. Hai tuần lễ nay đi huyện liên tục, áp lực báo cáo khiến ta khá mệt mỏi. Đau lưng, ho, viêm họng, thêm đau đầu gối nữa....và mắt lại mờ thêm là hậu quả của làm việc nhiều. Biết làm sao, làm việc là phải chấp nhận thôi!
Thứ 7 này đám cưới con bạn Hữu Thành ở LT. Làm sao đi được đây, băn khoăn quá!

Thứ Bảy, 2 tháng 12, 2017

Áp lực cuộc sống

Tuần vừa qua, ta bị nhiều áp lực giữa công việc cơ quan và việc gia đình, bạn bè. Cơ quan vào mùa báo cáo đòi hỏi phải đảm bảo thời gian; đám cưới con bạn, đặc biệt có 2 ngày dành cho Đại hội Hội CSCMBĐBTĐ tỉnh mà ta được chọn làm Thư ký. Vừa xong ĐH thì dự Giỗ 18 chị liệt sĩ ở NL Tân Hiệp, rồi tối nay lại họp CTĐ phường....Bạn ở TPHCM đến chơi đi đám cưới, ta cũng dành cho cô 2 ngày. Thế nhưng chuyện nhà cửa, cơm nước cũng phải chu toàn...Ta mệt mỏi, sổ mũi, ho suốt nhưng phải cố gắng vượt qua tất cả để sắp xếp hoàn thành từng việc, từng việc một. Hôm nay chủ nhật nhưng là ngày mùng 3, lại phải họp chi bộ buổi sáng, phải nhờ chị Mai đi chợ nấu ăn giúp cho gia đình...Xong những việc đó ta lại lao vào làm báo cáo, thống kê, mệt nhất là thiếu số liệu cơ sở. Bên cạnh, tuần tới là tuần lịch kiểm tra dày đặc, ta cũng phải tham gia. Áp lực thời gian mà sức khỏe lại cứ sụt sùi nên ta cảm thấy mệt mỏi quá.
Mong cho mọi thứ rồi cũng qua, kết quả tốt.
Một năm sao mà trôi qua nhanh thế!
Hình dự đám cưới con bạn Tố Uyên cùng Hoa Sen.

Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017

Thời gian trôi qua nhanh quá!

Mới đó mà lại hết năm nữa rồi. Ta lại bước vào những ngày đi kiểm tra, báo cáo, lại nhức đầu với mớ bòng bong đó. Rồi sẽ đón Tết về, Tết Mậu Tuất!
Cơn bão 14 đã đi qua, sân cầu lông mỗi chiều lại vui vẻ, ta có dịp rèn luyện sức khỏe. Dạo này hay bị đau lưng quá nhưng ta vẫn cố gắng chu toàn mọi thứ. Lo cơm nước hàng ngày cho 3 cha con, đặc biệt là cậu Đức đi làm giờ giấc cố định nên phải lo cho cậu ăn uống đầy đủ. Chịu làm việc là ta mừng lắm rồi, cậu cũng tình cảm, thương mẹ. Duy có chuyện hút thuốc là ta khuyên không được. Đúng là cậu con này bị ảnh hưởng bạn bè khá sâu sắc. Rất may là ta hướng cậu về kịp bên cạnh mình để nhắc nhở. Bọn trẻ lớn rồi nên thay đổi thói quen của chúng thật không dễ chút nào. Ta hy vọng gia đình má Bảy giúp ta giáo dục cậu nên người. Còn cậu con lớn cũng rất vô tâm, chưa thấy có bạn gái nào dù đã trên 30 tuổi rồi!
Thời gian trôi nhanh, con lớn, cha mẹ già yếu, bệnh tật. Đó là quy luật rồi. Ta còn bà mẹ chồng gần trăm tuổi. Bà đã bắt đầu lẫn rồi, không nhớ những đứa con. Mỗi dịp Tết về ta cũng phải tranh thủ thời gian về thăm bà. Anh H. thì không đi đâu nữa, cố định ở nhà thôi. Tương lai chưa biết ra sao. Thời gian ơi, sao mà nhanh thế!

Thứ Tư, 8 tháng 11, 2017

Lại cảm ho!

Mới bớt bệnh hơn một tháng, nay lại cảm ho, còn đau chân nữa! Thật khó chịu quá. Uống thuốc thấy đỡ hơn đợt trước nên không đi chích nữa. Mắt thì cũng kém chưa đi khám lại được. Dạo này công việc hơi nhiều, làm báo gấp, lại lo cho học bổng Ajinomoto và các công việc cuối năm nên bận rộn. Cậu Đức đi làm được hơn 01 tháng rồi, có vẻ ổn định nên ta cũng mừng. Duy việc ăn uống cho cậu hàng ngày ta phải lo nên hơi mệt. Tuy thế, có hai đứa con bên cạnh hàng ngày vẫn thấy ấm áp hơn. Ta chỉ ghét nhất là chuyện hút thuốc. Cậu con hút thuốc hồi nào ta không biết bây giờ không sao khuyên nó bỏ được. Buồn làm sao, không thay đổi được nó biết phải làm sao đây? Cuộc sống của ta hiện tại phải chấp nhận nhiều chuyện mà ta không mong muốn vì không thể thay đổi được. Nếu ta chán nản, lo nghĩ nhiều chỉ sinh bệnh nhiều mà thôi. Dạo này huyết áp cứ tăng cao mãi, kể cả anh H. cũng vậy. Ta cố gắng điều chỉnh, uống thuốc, ăn kiêng để có sức khỏe tốt hơn. Tuy nhiên máy móc còn hao mòn huống chi con người, từng tuổi này cũng xảy ra nhiều chuyện rồi. Tự nhủ lòng phải cố gắng vượt qua mọi khó khăn mà thôi.

Thứ Ba, 17 tháng 10, 2017

Cô Mèo Nhện của tôi

Hai ngày một đêm không nhìn thấy cô Mèo Nhện, trong lòng lo lắng. Chẳng lẽ nó bị "bẫy" rồi! Cậu Đức cũng nói vắng nó thấy buồn. Thường ngày Nhện hay đùa giỡn vớ MINA và khi ta nằm ghế thì hay leo lên nằm trên bụng hoặc nhảy lên kệ tủ nằm cho mát. Vắng nó thấy như thiếu thiếu gì đó.
Trưa nay đang nằm nghỉ ngơi chợt trong đầu ta lóe lên ý nghĩ: Hay là nó chui vô tủ quần áo ta không biết nên nhốt nó trong tủ rồi? Bật dậy ngay, ta chạy lại mở tủ ra, chị ta đang nằm êm ấm trong mớ quần áo, không có vẻ gì mệt mỏi hay sợ hãi. Mừng quá, bế chị ta ra, cho ăn cơm, uống nước. Nhịn đói 2 ngày mà Nhện ta vẫn không sao, hay thật! Rồi Nhện lại chạy đùa giỡn với chó, lại leo lên mình ta nằm thiu thiu...
May mà phát hiện sớm, nếu để lâu thì....
Đã có lần nó chui vô tủ lúc ta lấy quần áo rồi. Lần đó thấy nó liền nên bắt ra, lần này thì hơi lâu...
Có 2 con vật cùng sống chung nhà cũng tạo thêm niềm vui cho các thành viên. Ta yêu quý chúng lắm...

Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017

Mắt mờ

Thời gian gần đây ta thấy mắt phải cứ loang loang, mờ dần. Hôm nay phải đi thay kính. Thế mà hôm nọ đi khám ở BV ĐN, khoa Mắt thì BS nói cườm còn non chưa mổ được. Phải đợi cả buổi, trả lời 01 câu là xong. Mấy tháng rồi, có lẽ ta đến BV Quốc tế khám lại xem sao. Mấy hôm bệnh ho, uống thuốc kháng sinh nhiều, chích hết 4 mũi nữa nên mắt mờ là phải, lại cộm khó chịu quá. Nếu mổ được ở BVQT thì ta cũng thực hiện cho xong, đi SG xa xôi, rắc rối lắm!

Thứ Bảy, 7 tháng 10, 2017

Tình bạn

Tình bạn mấy mươi năm với chị, gắn bó và gần gũi. Tuy có lúc thăng trầm nhưng rồi lại trở về như xưa. Mỗi cuối tuần chị tới nhà nấu gì đó rồi cả nhà ăn uống vui vẻ. Chị nấu ăn ngon nên cả nhà đều thích dù là món gì. Chị sống một mình với đàn chó, mèo trong căn nhà "gốc" của nhiều người, không được bán. Làm bạn với các con thú cưng đó bình thường thì vui đấy nhưng cũng rất vất vả vì lo ăn uống, vệ sinh cho chúng mỗi ngày. Chị lại nuôi chúng trên hiên lầu nữa chứ! Chúng cứ sinh đẻ, rồi chị lại nuôi, hết mèo đến chó. Quả là vất vả. Tháng vừa qua, gặp sự cố, nuôi con chó đi lạc, hám ăn táp cho chị 2 đường trên tay phải tới bác sĩ. Rồi mấy con mèo đùa giỡn cào ngay vô mũi chảy máu. Thế mà chị vẫn cam chịu vượt qua tất cả để sống bên những con vật đó. Tính khí của người lớn tuổi hơi bất thường nên chị không thân được với ai. Ai chơi với chị cũng dè chừng. 
Đối với ta thì khác, dù với vị trí nào ta vẫn xem chị như một người bạn thân ở một vài khía cạnh nào đó. Ta vẫn tìm cách giúp chị dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt. Chị có đứa cháu ở trời Tây gửi tiền nuôi hàng tháng nhưng đâu có đủ các khoản chi phí vì phải trả nợ. Gói ghém từng ngày, lúc ốm đau, chị cũng quá chật vật. Tội nghiệp cho chị nên ta cũng quan tâm vì dù sao cuộc sống của ta dạo này cũng dễ thở hơn một chút. Tuy nhiên có lúc chị cũng làm ta bực mình, khó chịu. Thời gian qua có lúc ta giận mấy tuần vì những lời nói của chị. Nhưng rồi nghĩ lại, giận người, mệt ta nên xí xóa. Tình bạn là vững bền, chắt chiu những điều tốt đẹp để sống vui hơn. Hôm qua chị đến nhà cùng ta đi chợ, nấu nướng, đi mua ghế nằm, thân thiết như 2 chị em ruột. Tình cảm vui vẻ trở lại, ta cũng thôi day dứt.
Cuộc đời đâu có bao lâu nữa, biết tha thứ và thông cảm. Giúp được ai thì cố gắng, ta nghĩ có được một người bạn như chị cũng rất quý rồi!

Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2017

Con đi làm được một tuần rồi!

Từ ngày đi làm, mẹ không gọi con dậy nữa. Con tự giác hơn, ngày đầu còn bỡ ngỡ nhưng nay đã quen dần rồi. Mọi người trong DN cũng quý mến và vui vẻ với con nên con không còn than phiền nữa. Tuy vậy mẹ cũng lo, mới 01 tuần đã có 02 cuộc "nhậu" rồi! Đã không thích việc con hút thuốc, nay thêm "nhậu" nữa quả là đáng lo. Con bảo có dịp giao lưu, gần gũi với mọi người cũng là tốt. Lâu lâu một lần vui như vậy thì không sao chứ nếu hoài hoài thì cũng đáng ngại cho con. Mẹ chỉ mong con có nghị lực, biết kiềm chế bản thân để sống và làm việc tốt. Con về gần nhà, làm việc bên ngoại Bảy, có dịp để mẹ chăm sóc ăn uống mỗi ngày là mẹ yên tâm. Sợ con sống xa nhà, bản lĩnh chưa đầy đủ, thiếu người nhắc nhở con sẽ không ổn. Giờ mọi việc đã vào quỹ đạo rồi, chỉ mong con cố gắng, vui vẻ làm việc ở môi trường mới đạt hiệu quả. Ngoài việc lo cho con, mẹ còn phải lo cho ba con nữa. Người bệnh tính khí bất thường nên mẹ cũng phải chú ý, quan tâm. Anh P thì việc vợ con chưa có gì mẹ cũng lo lắm nhưng đó là duyên nợ, biết phải làm sao!

Thứ Hai, 2 tháng 10, 2017

Ngày đầu tiên con đi làm nghề in

Bất ngờ đang đi học ở SG, mới hơn 2 tháng, bà ngoại gọi con về đi làm ở xưởng nhà, mẹ mừng vui vô hạn. Bởi vì đi học ở SG lúc này mưa gió thất thường, giờ giấc không bảo đảm, bữa nào con cũng đi trễ, về sớm mẹ lo lắm. Sợ con chán học bỏ ngang thì mẹ không biết phải làm sao. May mà con cũng chịu đi học đều đặn, về nhà có kể cho mẹ nghe đã học được gì. Tuy nhiên vì là người đi học nghề nên chỉ quan sát là chính, nếu có thực hành cũng chỉ là làm nháp vì sợ làm hỏng sản phẩm của cơ sở đang học. Mẹ ngỡ con phải học lâu lắm mới làm được việc, có thể phải vài tháng nữa. Nhưng hôm nay con đã đi làm ngày đầu tiên ở xưởng bà ngoại Bảy. Con dậy sớm hơn, đi làm đúng giờ, trưa về ăn cơm, nghỉ một chút, gần 13 giờ tự giác dậy đi làm. Được như vậy mẹ mừng lắm. Nghe nói sáng nay con đến xưởng có cả ông, bà ngoại, cậu năm đến nhận, phát áo đồng phục của xưởng. Thế là con đi làm rồi đấy. Mẹ mong con sẽ làm được việc, hòa đồng với mọi người, được mọi người quý mến, yêu thương. Lòng mẹ cũng đã nhẹ nhàng hơn. Chỉ mong con làm tốt và bỏ được thuốc lá...

Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017

Trao học bổng HS KT, SV năm 2017

Những ngày này tất bật công việc mà ta lại bị cảm có vẻ nặng nữa chứ! Mệt quá chừng! Ta và mấy cháu VP "chạy có cờ" cả tuần cho ngày 29.9. Ngày này lại là đám giỗ ba ở BS. Biết làm sao đây?
Dạo này kiểm lại mình sao thấy mình cũng hay cáu giận chuyện không đâu. Đặc biệt là chuyện mấy khứa cá với bà bạn. Chẳng ra làm sao, tự nhiên phát giận mấy ngày, không vui tí nào. Bà ấy cũng thế, dễ gì thay đổi. Mọi khi ta thường im lặng, nhúng nhường, hôm đó bỗng dưng nổi nóng. Có lẽ lớn tuổi rồi tính nết có vấn đề!!! Biết vậy nên luôn nhủ với lòng phải biết kiềm chế, đừng giận hờn ai vì chính mình làm tổn thương mình chứ chẳng phải ai cả. Tự nhiên làm ảnh hưởng tình bạn bấy lâu. Nếu nhịn đi, xuề xòa một chút chắc là chẳng có vấn đề gì. Ta nghĩ mình cũng kỳ thật! Đúng là bản thân mình có vấn đề về tâm lý, nổi nóng bất ngờ! Thôi thì để thời gian xoa dịu chứ biết làm sao. Giận hờn, nổi nóng chẳng đem lại kết quả tốt đẹp nào! Chuyện này liên hệ đến cậu con trai út, cậu đi học mà mình cứ lo lắng khôn nguôi. Nếu cậu chăm chỉ thì mình mừng còn tỏ vẻ lười biếng thì mình không an tâm. Tuy vậy, con cũng thương mẹ, sợ mẹ buồn nên có cố gắng, ta cũng được an ủi phần nào. Chỉ mong con sống tử tế, bỏ thuốc lá, có bạn tốt, học hành và làm việc chăm chỉ. Thế là mãn nguyện rồi!
Còn vài ngày cho công việc trao HB đợt này hoàn thành tốt. Mong không có chuyện gì không vui xảy ra!

Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

Nỗi lo vẫn còn đó

Thời gian gần đây tập trung cho nhiều công việc cơ quan, đặc biệt là hoàn thành việc biên tập báo, ta mừng. Tuy vậy nỗi lo về cậu con trai cứ nặng trĩu trong lòng từng ngày. Sáng cậu dậy trễ, nếu có dậy sớm thì cũng đi tập tạ. Về nhà loay hoay ăn sáng, chuẩn bị này nọ đến hơn 8 giờ cậu ta mới khởi hành đi học. Trưa đi làm về, đã thấy cậu ở đầu ngõ, nhà anh bạn. Hỏi thì cậu nói hết hàng xưởng nghỉ sớm. Tuy vậy, vì cậu con này đã từng nói dối nên ta còn băn khoăn, biết lần này cậu có nói thật không? Hay là không đi học mà đi chơi đâu đó? Tối nào cũng chạy xe đi uống nước với bạn. Ta không biết bạn nào, tốt hay không? Ai hiểu được nỗi lòng của người mẹ lúc này?
Mấy lần đi trao học bổng với QBTTE, gặp má Bảy hỏi thăm, ta vẫn nói tốt về con và mong má góp sức dạy dỗ nó. Má hy vọng ở nó nhiều, ta cũng vậy nhưng nếu cậu con này không chuyên tâm thì cả 2 người đều buồn, thất vọng. Mỗi lần nghĩ như vậy ta nghe nhói trong tim. Ta mong thời gian trôi nhanh để cậu học xong có việc làm ổn định, có thu nhập. Lúc ấy có lẽ cậu sẽ tích cực hơn và ta sẽ bớt lo lắng hơn.
Còn cậu con lớn thì cũng có nhiều tâm sự. 31 tuổi rồi mà chưa thấy tính chuyện vợ con gì cả. Đi làm về, ôm máy móc và chiếc võng, chẳng quan tâm những gì xảy ra chung quanh. Thường là đi nhậu nhẹt với bạn bè, khuya mới về. Cuộc sống của bọn trẻ dường như vô cảm. Biết làm sao đây? Ba chúng nó thì bệnh, đâu dạy dỗ gì được chúng. Chỉ có ta, bằng tình yêu thương của người mẹ, dạy dỗ, chăm sóc hai đứa từ tấm bé. Bây giờ lớn lên, ảnh hưởng của bạn bè bao trùm trong cuộc sống của các con, trong suy nghĩ của chúng mẹ chỉ là một người lớn cổ hũ thôi.
Bởi vậy, nỗi lo trong lòng ta vẫn còn đó....

Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2017

Những lo nghĩ

Lo nghĩ nhiều nhất trong đầu là về cậu con trai nhỏ thân yêu. Sao nó lại lén hút thuốc? Nhiều lần ta bị nó lừa khi phát hiện tàn thuốc lá, nó cứ nói không phải của nó. Ta cứ tin để rồi bây giờ biết ra là nó đã hút thuốc lâu rồi. Ta buồn vì không khuyên nó được. Cậu con này làm cho ta bận tâm nhiều vì hiện nay còn lông bông quá, chưa có gì ổn định. Ta chỉ mong nó học nghề in tốt để về làm việc với bà ngoại Bảy lâu dài, gần nhà để có dịp ta chăm sóc đồng thời cũng giúp đỡ cha mẹ khi cần thiết. Bây giờ ta đang lo cầm canh, mong cho qua những ngày nó đi học tận SG xa xôi, mưa gió, sáng nào cũng phải réo gọi mới dậy. Có lẽ do ta nuông chiều từ nhỏ nên cậu con này ỷ lại, cứ làm theo ý mình, nghe lời, bắt chước bạn bè những chuyện mà ta không hài lòng. Chừng nào nó mới chững chạc đây? Học 3 năm Cao đẳng, không có bằng gì, chữ nghĩa bay đâu mất hết rồi. Giờ thì đi học nghề, làm việc cụ thể. Nghề cũng được nhưng chỉ mong nó chăm chỉ làm việc, sống tử tế là ta mừng rồi. Nó ảnh hưởng anh bạn gần nhà quá nhiều. Một năm đi GL trải nghiệm sống tự lập rồi cậu cũng không trụ được, quay về bên mẹ. Ta mừng vì cậu đã về đây nhưng những tật xấu như hút thuốc thì làm sao cho cậu ta bỏ hẳn đây? Ta đau đầu vì điều đó!

Thứ Ba, 15 tháng 8, 2017

Đau lưng

Nhờ chị M chỉ, ta đến BS M chữa bệnh ho, bị viêm phế quản nặng. Hết 8 ngày điều trị, ta mừng vì hết bệnh, không còn khổ vì chuyện khò khè không ngủ được. Nhưng rồi lại bị đau lưng, ko ngồi lâu được. Phải biên tập bài cho báo nên ta phải cố gắng hết mình. Cậu con nhỏ lại bị bệnh cảm, đau họng, ta phải lo mua thuốc cho nó. Đi học xa, mưa gió dễ bệnh nhưng xem ra cậu con này không có vẻ gì đam mê nghề nghiệp nên không thiết tha chuyện học hành gì cả. Ta nhắc nhở cầm canh, rồi cậu còn lén hút thuốc là chuyện ta buồn lòng hết sức. Cậu con này chiếm bao tâm trí, lo nghĩ của ta. Làm mẹ, ta vẫn muốn cậu nên người tử tế. Thật khó nhưng cũng phải kiên trì. Ta hy vọng cậu sẽ chuyển biến tốt hơn.
Chủ nhật vừa rồi sắp xếp mãi Đ chở ta về quê ngoại, dự đám cưới KO, coi như hoàn thành xong một nhiệm vụ. Những ngày tới cũng có những sự kiện...nhưng không biết ta sẽ quyết định thế nào đây?
Hai mẹ con về nhà ngoại ở Bình Sơn

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017

Đi Phú Quốc

Từ 23.7 đến 26.7.2017 vi vu ở Rạch Giá, Kiên Giang và Phú Quốc nhưng đợt đi này sức khỏe có vấn đề. Ta cảm ho suốt, đầu cứ tưng tưng nhức. Về được đến nhà mà cũng chưa thấy yên tâm khi huyết áp cứ lên cao mãi, ho liên tục. Hôm nay huyết áp vẫn còn trên 16/10, BS BVCB cho thêm thuốc mà sao ta thấy chưa khả quan. Vì vậy ta quyết định đi mua máy đo huyết áp để điều chỉnh khi cần thiết. Năm nay ta thấy sức khỏe giảm sút dù cân vẫn tăng, muốn giảm cân rất khó. Nếu đợt đi Về nguồn này mà khỏe mạnh như trước đây thì vui biết mấy.
Cứ phải lo lắng cho cậu con thứ chưa có nghề nghiệp ổn định. Cậu đang đi học nghề mà vẫn còn ham chơi quá. Về được đến nhà từ GL là ta mừng lắm rồi, lại được má Bảy đỡ đầu cho học nghề để về làm việc tại cơ sở in của má là diễm phúc nào bằng. Tuy vậy, ta cứ phải nhắc nhở mãi. Đứa con này ta yêu quý nhất mà cũng đau đầu nhất vì nó. Hy vọng cậu sẽ học tốt để về làm việc tốt. Có lẽ cũng vì lo nghĩ nên ta đau đầu thêm. Mỗi ngày qua đi, con tiến bộ là ta vui mừng. Biết làm sao vì anh H bệnh nên ta phải gánh vác chuyện gia đình.
Cơ quan cũng đang bước vào mùa làm báo nên ta cũng sẽ phải nhức đầu vì chỉnh sửa bài. Ta chỉ mong mình có đủ sức khỏe để gánh vác mọi công việc. Hy vọng những ngày mới sẽ tốt đẹp hơn.

Thứ Hai, 10 tháng 7, 2017

MĐ đã về

Cậu con này cứ làm cho ta phải bận tâm. Đường xa gần 600 km mà dám chạy xe gắn máy về. Cậu chạy vào nhà mà ta giật cả mình. Đúng là liều quá! Lại còn bị phạt vì chạy quá tốc độ nữa chứ!
Hỏi ra mới biết Đ về vì ở đó "đóng cửa" một tháng. Vậy mà về đây anh bạn của nó cứ rủ đi đây đó. Ta lo sợ không biết cậu con này có chịu về luôn không? 
Gặp cô 7 trên điện thoại, cô vẫn giữ ý định giúp con làm việc ở xưởng in, ta rất mừng. Nếu nó chấp nhận công việc này, ở gần cha mẹ thì thuận lợi biết bao! Ta cầu mong tất cả sẽ ổn thỏa. Cô 7 là người tốt, hy vọng sẽ giúp đỡ ta tận tình để ta yên tâm về đứa con này.

Thứ Tư, 5 tháng 7, 2017

MĐ sắp về rồi!

Cậu con này đi xa (GiaLai) còn đúng 01 tháng nữa là tròn một năm chẵn. Vắng con, nhà trống trải hẳn. Mỗi lần ăn uống gì ta lại nhớ đến con. Lo lắng không biết con làm việc có tốt không, cuộc sống hàng ngày thế nào, có gần gũi những người tốt không? Ta vẫn hy vọng một ngày nào đó con sẽ trở về bên mẹ, cho dù nghèo nhưng gia đình ấm áp hơn. Một năm cậu ấy xa nhà ta đỡ lo cung cấp tiền bạc vì cậu làm có tiền nhưng nỗi lo khác lớn hơn. Đặc biệt từ ngày ta phát hiện cậu con hút thuốc mà gạt mẹ là không có, ta càng lo hơn. Đối với MĐ, mẹ con có nhiều tình cảm và sự gắn bó, chưa lúc nào rời xa. Lúc nhỏ nó bị khỉ cắn nát bàn tay, ta một phen đau khổ, cứ ẳm con chạy đến bệnh viện nhiều lần để chữa trị cho con. Bây giờ bàn tay đó của con bị tật, dù nhẹ không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt nhưng ta vẫn xót xa, ân hận mãi. Cậu con này cũng không ham học nên không chí thú học hành đến nơi đến chốn. Học 3 năm Cao đẳng du lịch rồi cũng chẳng có kết quả gì. Ra trường là đi ngay theo bạn lên GL làm CN. làm được 5 tr/1 tháng là cậu con mừng lắm rồi! Những ngày tháng đầu mới đi làm con sút cân gần chục kg khiến ta nóng ruột, sau nó quen dần. Tưởng là nó có thể trụ được vài năm ở đó, không ngờ hôm qua gọi điện nói với mẹ "sẽ về luôn". Con về ta mừng lắm nhưng rồi phải lo cho nó hướng đi mới. Hy vọng cô 7 L sẽ giúp ta như lời cô nói hôm nào. Mong rằng ta và con sẽ gặp may mắn trong tương lai. Ngày mai MĐ sẽ về!

Chủ Nhật, 25 tháng 6, 2017

Bất cẩn quá!

Hôm nay chủ nhật ở nhà đi chợ nấu nướng, bất cẩn quá cắt vào tay phải chảy máu. Rồi cắt trái chanh lại xỉa mũi dao vào ngón trỏ tay trái, đau quá, máu chảy, hoảng quá nắm chặt vết thương một hồi cho kín lại mới lấy thuốc nâu thoa vào. Vì vậy không chảy máu nhiều nhưng cũng đau, khó chịu nhất là vô tình đụng phải nó. 
Hôm nay không rủ chị M nấu nướng như mọi khi, ta nấu đơn giản rồi lo làm báo cáo. Số liệu không đủ, sai nhiều nên ta làm thống kê đã khó khăn rồi. Đau lưng quá. Những ngày tới ta phải tập trung hoàn thành báo cáo, nhiệm vụ xem thế mà nặng nề, phải gặp các huyện để điều chính số sai nữa mới viết được.
Gần 23 giờ rồi, ta phải đi nằm thôi!

Thứ Tư, 21 tháng 6, 2017

Đang vào mùa báo cáo

Mới đây đã đến nửa năm 2017 rồi. Bây giờ đã đến mùa báo cáo 6 tháng. Sau đó đi họp Cụm MĐNB. Đến hẹn lại lên! Nghe tin 23.7 này có chuyến đi Phú Quốc bên Hội CSCMBĐBTĐ và ta được mời. Chưa được đi PQ lần nào nên đây là cơ hội nhưng không biết đi tàu có gì khó khăn đối với ta không? Sợ nhất là bị say sóng. Muốn đi ta cũng phải sắp xếp gia đình nữa. Lúc này anh H. không được khỏe nên  cũng hay lo nghĩ nếu ta đi xa vài ngày. Dù sao cũng phải khắc phục vì sẽ không còn cơ hội nào khác để được đi. Trước mắt phải tập trung cho công việc 6 tháng này. Mấy hôm tập trung đi cơ sở, về viết báo cáo ta thấy sức khỏe có vấn đề, đầu căng mệt mỏi. Điều chỉnh mất mấy ngày nay mới tạm ổn.
Mới nói chuyện với Đức trên Yalo. Nhà có 4 người, vắng 01 cũng thấy trống vắng quá!

Thứ Hai, 29 tháng 5, 2017

Ngày Tết Đoan ngọ mùng 5 tháng 5

Mới Tết cổ truyền, nay đã đến Tết Đoan Ngọ giữa năm rồi. Nhanh thật! Thời gian trôi đi không ai níu kéo được bao giờ.
Sáng nay đi chợ mua chè trôi nước, cơm rượu, bánh ít về cúng theo phong tục, cầu cho cả nhà bình an. Trái cây thì đã có bưởi mới mua rồi! Xong thức ăn, cúng mùng 5 ta mới lên đường vào cơ quan. Lúc này còn thư thả một chút vì chưa đến thời gian kiểm tra 6 tháng. Tuần sau và tới nữa là đi huyện, về còn viết báo cáo sơ kết, sẽ rất bận rộn đây. 
Tuần này ở nhà chỉ có 2 vợ chồng, cậu con lớn đi công tác ở Kontum, cậu nhỏ về được 2 ngày cũng đã lên Gialai rồi! Ta về nhà cảm thấy trống trải quá. Tuy nhiên, ta cũng giải khuây bằng việc xem bóng chuyền Cúp CLB Châu Á. Cũng thấy vui vui. Mắt thì BS ĐN nói ta bị việm kết mạc và cườm non. Đang nhỏ thuốc, uống Vitamin A, chưa PT được. Nhiều người khuyên ta không mổ sớm thì tốt hơn nên ráng chịu đựng thôi, chưa đến nổi nào!
Thời gian của ta trôi đi mỗi ngày cho công việc cơ quan và gia đình...như vậy. Còn khỏe được ngày nào, ta cố gắng ngày ấy. Mong cho các con sống tử tế, làm việc và được mọi người yêu thương. Không có gì đau khổ bằng con cái làm gì đó cho mình buồn. Ta lo nhất là cậu nhỏ, 22 tuổi rồi...đâu đã chính chắn?!

Thứ Bảy, 27 tháng 5, 2017

Băn khoăn về con trai

Từ Tết đến nay Đức mới về thăm gia đình được 2 ngày. Tối nay cậu lại đi rồi!
Hôm thứ 6 đi tặng quà 1.6 với QBTTE, ta với cô 7 L có dịp tâm sự. Nói về cậu con này bà có nhã ý giúp Đ về làm việc tại cơ sở in của bà. Ta rất mừng, cám ơn sự quan tâm này vì nếu Đ về đây thì gần nhà, ta đỡ lo lắng. Hỏi ý cậu thì còn băn khoăn việc đang làm và được quý mến ở GL, chưa thể về được. Có lẽ muốn về cũng phải từ từ...Rồi nghe cậu em nói làm nghề in cũng độc hại lắm làm ta cũng suy nghĩ...Thôi thì cứ để thời gian trôi đi, nếu có sự thay đổi thì cũng từ QĐ của con thôi. Đ về thăm, ta thấy gia đình ấm áp hơn. Sáng nay cậu lớn TP. đi Kontum lo giải Thể thao dân tộc 1 tuần. Hết ngày nay, nhà lại vắng vẻ còn lại có 2 vợ chồng già...Biết làm sao, các con lớn cả rồi!

Thứ Năm, 18 tháng 5, 2017

Cườm mắt

Mắt phải bị cườm, hiện tượng "ruồi bay" cả năm rồi. Đợt khám sức khỏe định kỳ 13.5 lần này, BS mắt nói đã có thể mổ được rồi. Ta đã thấy mắt đã có một màn che và con ruồi bay ở đó, thị lực giảm sút hẳn. Ta dự định sắp xếp để tuần sau đi khám, nếu PT được thì sẽ làm ở BVĐN thôi, đi SG khó khăn, phức tạp lắm. Ai sẽ đi cùng ta đến BV là điều mà ta đang băn khoăn. Hai cậu con trai đi làm, còn anh H thì chẳng trông mong gì.

Thứ Năm, 4 tháng 5, 2017

Đã qua những ngày nghỉ lễ

Lễ 30.4, 1.5 năm nay nghỉ 4 ngày, làm được một số việc gia đình nên đầu óc cũng thư thả. Dọn được vườn cây trước nhà với chị M; đi dâng hương liệt sĩ Phú Quốc, về LT họp bạn lần 21...Đặc biệt kỳ nghỉ lễ này đúng dịp có giải bóng chuyền VTV9 Bình Điền nên ta xem suốt tất cả các trận, xem mê say. Đức không về nên ta cũng buồn nhưng biết làm sao, ta phải tập quen với việc sống xa cậu con này. Hôm ở nhà bà Hai, nói chuyện Yalo với cậu, thấy nó mạnh khỏe, vui vẻ, ta cũng mừng. Thời đại công nghệ thông tin nên không khó để liên lạc, gặp mặt nhau. Mong cho con làm việc tốt, ở cạnh những người tốt. Ta hy vọng vậy.
Vào làm việc lại hai ngày nay, không khí buồn tẻ. Bác M bệnh nhập viện. Trưa ghé BV thăm bác ấy, thấy bác mặt mày xám xịt, ta chạnh lòng. Cầu cho bác sớm bình phục. Một người rất cần cho HKH lúc này là bác ấy!
Chiều hôm qua thì sân cầu lông sôi nổi, vui vẻ; hôm nay lại vắng tanh. Cầu thủ bệnh cả rồi!...

Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2017

Sân vắng cầu lông

Đội cầu lông ở sân Sở GD nếu vắng đi 2 người thì không thể ra sân được. Mấy ngày cuối tuần này không có người chơi, sân vắng lặng, buồn hiu. Thế là ta phải về nhà sớm. Ta vẫn thích không khí vui nhộn của những trận cầu "chơi cho khỏe" nên cứ phải đến CQ buổi chiều vì sức hút của nó. 
Thế là gần 30.4, 1.5 rồi, thời gian đi nhanh thật. Tết mới đó mà 4 tháng đã trôi qua, sắp nghỉ bù, rồi họp bạn, đi ct với L. Ta cứ loay hoay như thế nên không còn nhiều thời gian để nghĩ ngợi vẩn vơ. Gia đình là như vậy rồi, anh H ổn định là ta mừng, còn cậu Đ đi làm từ tết đến nay chưa về. Từ nhỏ chưa bao giờ con rời xa mẹ mà nay đi biền biệt. Tưởng như chim đủ lông cánh, tung bay trên bầu trời cao rộng. Lâu nhớ con gọi Yalo nhìn con khỏe mạnh, vui vẻ, chịu làm việc, ta mừng, thế thôi. Còn cậu lớn, ít nói, hiếm hoi mới tâm sự vài câu, suốt ngày ôm máy móc. Thời gian trôi nhanh thì cậu ấy cũng qua tuổi 30 rồi! Vợ con chưa có, cậu cũng chẳng quan tâm. Thôi thì ta phải chịu vậy. Sức khỏe của tuổi hơn 60 là có vấn đề cả. Anh H thì không uống thuốc còn ta uống thường xuyên thuốc huyết áp, mỡ máu...chắc là cũng có ảnh hưởng đến gan, thận...Những bệnh thông thường như nhức đầu, sổ mũi thì diễn ra triền miên, ta phải chịu đựng như "sống chung với lũ" vậy. Biết làm sao, phải khắc phục, chống chọi với nó thôi. Vậy mà rất khó giảm cân, cố gắng hoài vẫn chưa được như ý muốn. Điều này thật gian nan...
Đánh cầu cũng là một hoạt động giảm cân nhưng hôm nay thì vắng lặng quá....

Thứ Bảy, 15 tháng 4, 2017

Lại thứ 7 bún riêu

Cả tháng nay chị Mai có Việt kiều về thăm nên bận rộn, hôm nay mới rảnh rỗi đến nấu bún riêu. Chị ấy nấu quá nhiều ăn ngán quá. Mắt to hơn bụng, lần nào nấu cũng đầy tràn nồi, ăn không hết. Có chị ấy cũng vui vui. Cậu Đức từ tết đến nay chưa về. Tưởng đám cưới bạn con về được, ngờ đâu công việc nhiều nên đành ở lại. Mai đi 2 đám cưới trưa và chiều....ăn hoài phát phì...

Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017

Niềm vui cầu lông

Cứ mỗi chiều sau giờ làm việc là hoạt động thể thao tại sân Sở GD với bộ môn Cầu lông. Mặc dù từ ngày về làm việc ở HKH và tham gia chơi CL, ta đã bị sự cố nặng ít nhất là 02 lần. Một lần bị té lún một đốt xương sống, phải 1/2 năm ta mới hồi phục. Lần thứ 2 mê cầu chạy té lát tay, đầu gối, chảy máu, may là không bị gãy tay chân. Lần này ta đau rát thật sự nhưng cứ cố gắng chịu đựng, tra thuốc một tuần sau thì đỡ. Ta hồi hộp lắm, e rằng nếu bị gãy tay lần nữa chắc là khó mà lành. Vì vậy lúc sau này ta có ý thức đánh cầu để khỏe, không ham cầu như trước, những trái nào không đỡ được thì bỏ, không cố gắng nữa.
Trước đây có anh H. thường xuyên mỗi chiều đến chơi nhưng hai năm nay anh đi nước ngoài ở với con nên chỉ còn lại vài người. Nếu vắng 01 người thì không thể đánh đôi được, mà môn này đánh đôi mới vui. Chơi cầu lông có chạy nhảy, ra mồ hôi, khỏe ra. Mấy hôm nay không có người chơi, chiều sân vắng lặng, thiếu tiếng cười, ta cảm thấy buồn, trống vắng. Đội cầu lông tại Sở ít người quá nên khó duy trì thường xuyên. Chiều anh BQT từ nhà chạy xe ra chơi, thiếu người lại chạy về. Trước có anh Q nữa nhưng rồi anh ấy cũng bị bệnh đã không đến chơi nữa. 
Vậy thì chỉ còn cách về nhà làm công việc nhà thôi. Đó cũng là một hình thức thể dục mà.

Chủ Nhật, 12 tháng 3, 2017

Ngày chủ nhật nấu bún riêu

Tuần này ta chỉ có ngày CN là thư thả nhất nhưng ở nhà loay hoay một mình cũng không vui. Điện gọi chị M tới nấu bún riêu, nấu chè xôi. Anh H thích ăn chè, hơn nữa hôm nay là ngày rằm nên cúng để tưởng nhớ ông bà. Thế mà chiều, anh  Cao Nguyên Lợi gọi điện cho ta từ BS. Gần 20 năm rồi không gặp lại anh chị ấy. Gia đình ta đã cưu mang anh chị và đứa nhỏ mới sinh 01 tháng trước GP một thời gian vì họ hoạt động thành bị lộ. Bom đạn thời ấy kinh khủng lắm, cả nhà nhường chỗ ngủ cho anh chị và con, nhường hầm trốn pháo. Sau GP ta có đến nhà anh ấy thăm và ở đấy ôn thi ĐH...Vây mà thời gian trôi nhanh quá, chị đã mất 5 năm rồi, đứa nhỏ ngày ấy nay là cháu dâu TBT Lê D. Tất cả đã đổi thay. Anh nói bỗng dưng cháu nhắc đến chuyện ngày xưa làm anh mất ngủ. Sáng ra tức tốc thuê xe về thăm gia đình ta ở BS mới biết ba má ta đều đã mất. Anh thắp nhang tưởng nhớ và gọi điện cho ta. Một chuyện nhỏ vậy thôi mà ta thấy lòng mình ấm áp.
Đêm qua ta không ngủ được, ho mãi, thở khò khè phải thoa dầu vào cổ họng. Vậy mà cả ngày nay êm, có lẽ do ta uống thuốc cảm và sổ mũi. Tối nay thế nào đây? Ta đã uống thêm thuốc đó nữa rồi! Sức khỏe có vấn đề làm ta cứ lo lắng...
Qua tết, mọi người làm việc có vẻ uể oải...

Thứ Hai, 6 tháng 3, 2017

Minh Đức tròn 22 tuổi

Con và bà nội ở Phan Thiết Tết Đinh Dậu 2017
Hôm nay là ngày sinh nhật của con út. Minh Đức tròn 22 tuổi. Mới ngày nào sinh con ra hơn 4 kg, hoàn cảnh gia đình khó khăn, ở nhà cư xá 24m2...vậy mà con vẫn bú sữa mẹ lớn lên từng ngày. Lúc nhỏ con gầy yếu, 18 tháng chập chững bước đi, mải lo công việc mẹ để con bị khỉ NTN vồ cắn nát bàn tay trái. Mẹ áy náy khôn nguôi. Chữa trị khá lâu tay con mới lành mà vẫn để lại di chứng, mất chức năng cử động một ngón, các ngón khác bị ảnh hưởng. Chính vì vậy mà con không đạt chuẩn NVQS. Tưởng con sẽ còi cọc, không ngờ con vẫn lớn nhanh, vượt qua thời gian khổ, bây giờ trở thành chàng trai 22 tuổi với thân hình lý tưởng nhiều người mơ ước: cao hơn 1,8, nặng trên 80 kg. Từ tháng 8/2016, ra khỏi trường ĐH CN con liền theo bạn đi làm tận Gialai. Lúc đầu mẹ cũng lo vì từ trước đến nay con không bao giờ rời xa gia đình, đặc biệt là xa mẹ, nay con phải tự lập, mẹ lo con sẽ bị cám dỗ bởi bao thứ tệ nạn. Nhưng mà con đã thích và đã đi hơn nửa năm rồi. Mẹ thấy con chững chạc, trưởng thành nên cũng an tâm phần nào. Ở nhà còn ba, anh P. nhưng mẹ cảm thấy rất trống vắng vì thiếu con. Đành thế thôi, chim đã biết bay rồi, sao ở hoài bên mẹ được? Anh P. thì không giống con, ít nói chuyện, nói cộc lốc, thiếu quan tâm đến người chung quanh, hơn 30 tuổi rồi mà chẳng nghe nói gì đến chuyện vợ con. Được cái anh con giỏi về máy móc, vi tính, điện thoại nên vướng mắc chuyện gì về các thứ ấy thì mẹ hỏi anh nên công việc của mẹ thuận lợi. Còn ba thì khỏi nói, mẹ phải tùy sức khỏe, thái độ của ông mà cư xử. Người bệnh dễ cáu gắt và hay sinh sự. Mẹ phải chu toàn việc gia đình. Chuyện lau nhà, nấu ăn bây giờ mình mẹ gánh vác. Lúc trước con hay giúp mẹ lau nhà, còn 2 người kia thì chẳng bao giờ. Hai mẹ con mình sinh cùng tháng, hợp nhau nhiều. 
Lúc này mẹ cảm thấy sức khỏe giảm sút, đau nhức, viêm họng kéo dài...Uống thuốc nhiều lại nóng và táo bón. Sáng nay ngồi mãi trong nhà vệ sinh mà toát cả mồ hôi. Mẹ lo không biết có còn đủ sức khỏe để làm việc và lo cho gia đình trong những ngày tương lai không, cảm thấy mệt mỏi quá!
Mẹ sẽ cố gắng. Mong con trai của mẹ luôn mạnh khỏe, sống lành mạnh và làm việc hiệu quả. Mẹ yêu con.

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

Viêm họng kéo dài

Đợt này viêm họng kéo dài làm cho ta khá lo lắng. Đêm qua ngứa cổ họng, ho hoài không ngủ được. Bị gì nữa đây? Sáng nay đi thử máu và nước tiểu lại xem kết quả thế nào. Mấy năm rồi, tiểu đạm và có máu vẫn không hết, lần nào kết quả cũng 1+, 2+. Uống thuốc hoài ngán ngẫm quá. Mong đợt khám này kết quả khả quan hơn.

Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2017

Ngày chủ nhật thư giãn

Hai mẹ con!
Sau Tết, hôm nay chủ nhật khá thư thả, lưng bớt đau, bớt sổ mũi sau khi uống thuốc. Lo cơm nước và nghỉ ngơi để mai lại đến cơ quan làm việc. Tuần lễ mới lại bắt đầu, ta cũng lại nhiều việc đây. Lúc này sức khỏe có phần giảm sút. Thời gian trôi nhanh quá mới đó đã đến giữa tháng 02 rồi! Đức đã đi Gialai làm việc. Đi làm xa, tội cho con nhưng biết làm sao. Nó thích tự lập.

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2017

Đi VC

Hôm nay đi VC, xuống xã Thạnh Phú, làm việc với cơ sở tôn giáo. P có nhiều suy nghĩ để tiếp cận cơ sở, công tác đạt hiệu quả. Anh 6 làm việc với P hợp nhau. Mong sẽ thành công.
Thấy tàn thuốc lá ở phòng của Đ. ta băn khoăn mãi, cứ lo cậu con này bắt chước bạn bè hút thuốc lá. Cứ lo cậu nhẹ người non dạ...Chiều điện hỏi, nó nói không hút, ta mừng nhưng vẫn chưa yên tâm. Biết nó nói thật không? Nếu nó không hút thì ai làm việc này mà tàn thuốc đầy cả lon vậy? Ta mong con không nói dối mẹ. Mong con ngoan, phấn đấu nên người tốt, đừng vướng vào những tật xấu, tệ nạn. Biết được không đây, ta lo lắm?

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2017

Hoàn thành tâm nguyện những ngày Tết

Tết năm nay ngoài sự cố "ông chủ" nổi giận thì những tâm nguyện của ta đều hoàn thành. Thăm quê ngoại, về quê nội, thăm những người bệnh, cùng những người bạn đi thăm nhà H ở Bình Dương và ghé Đại Nam. Cậu con ở GL cũng về chơi được 2 tuần và tham gia các hoạt động cùng mẹ. Tối qua nó đã trở lại nơi làm việc. Ở nhà cũng có đầy đủ thức ăn. Tết này ta được lộc của nhiều người nên không tốn kém gì nhiều.
Thứ 5, mùng 6 vào họp mặt, rồi hôm nay vào họp mặt chính thức, không khí đông vui. Thế là xong Tết. Tự nhiên ta bị đau lưng, hơi lo. Chiều nay mọi người vào CQ đánh cầu lông, ta cũng tham gia, tưởng đánh không được nhưng rất may, lưng bớt đau nên ta cũng tham gia được mấy trận. Có hoạt động này giảm bệnh cho ta nhiều. Công việc của ta sẽ bắt đầu nhiều sau Tết đây. Mai đi VC với anh 6 và P.

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

Giờ khắc giao thừa!

Nằm mơ màng nghe nhạc xuân. Nhà có mặt 3 người, còn cậu nhỏ đi chơi. Cũng thắp nhang, bày bánh kẹo, trái cây. Nghe Chủ tịch Nước chúc tết. Rồi cũng sẽ qua thời khắc thiêng liêng này. Ngủ một chút để sáng mai xuất hành đi Phan Thiết. Chẳng biết có gì vui không nhưng là nghĩa vụ, con cháu về thăm ông bà, cha mẹ ngày đầu xuân. "Ông chủ" không chịu đi thì ta phải đi thôi, không biết những năm sau còn khỏe để mà đi được không? Năm nay nhiều người bệnh quá! Ta cũng bị đau lưng nhiều hơn. Phải cố gắng thật nhiều mới có thể vượt qua những nỗi đau. Bằng lòng với những gì mình có, đó là tâm niệm của mình.
Bình hoa 300 ngàn xinh xinh để bàn dể thấy không khí Tết. Cúng rước ông bà. Một mình loay hoay vì nhà toàn là đàn ông, cảm thấy cô đơn quá! Biết chừng nào có dâu đây, con trai đã 31 tuổi rồi!

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2017

Làm được những việc có ý nghĩa

Mấy ngày này bận rộn túi bụi nhưng ta làm được những việc có ý nghĩa nên thấy lòng thanh thản và ấm áp. Tình cờ đến thăm được cô hai N. Việc này ấp ủ từ lâu mà chưa thực hiện được., nhân Tết này thăm được là ta hạnh phúc nhất. Có chị Ngọc và TT cùng thăm. Thật ngạc nhiên trước hình ảnh của cô bây giờ. Đâu rồi một cô hai mạnh mẽ, nhanh nhẹn, có mặt "trên tầng cây số" làm công tác từ thiện; nói năng hùng hồn, sôi nổi. Ngược lại, cô nằm một chỗ với thân hình còm cỏi, da trắng bệch, nói từng tiếng nghe không rõ. Cầm bao lì xì cô vui như đứa trẻ, mắt nhìn đờ đẫn...Ta ngậm ngùi, cuộc đời mỗi người rồi cũng đến những ngày như vậy. Cũng may cô còn có một người giúp việc chăm sóc chu đáo, tận tình, trò chuyện mỗi ngày nên tinh thần cũng được phấn chấn.
Chiều qua, ta và MĐ đến thăm nhà bà 7. Ta cũng suy nghĩ trong đầu, phải thăm bà bởi vì bà là người giúp ta suốt chặng đường bao nhiêu năm qua. Bà đặc biệt nhất đối với ta vì hai đứa con trai của ta đã được bà quan tâm từ nhỏ cho đến lớn. Sự ân cần của bà ta không thể nào quên. Hai mẹ con không biết tặng bà quà gì, băn khoăn mãi. May sao lại gặp được một bình hoa đẹp, ý nghĩa, mang đến nhà trao, bà rất thích. Bình hoa có khắc chữ "Tài lộc" rất phù hợp, ta vui lắm.
Hai việc hoàn thành, ta và con đi một vòng siêu thị Big C mua vài thứ rồi về, đã tối. Xong một ngày 29 AL, ta đã kịp nấu một nồi thịt kho và khổ qua nhồi thịt. Con khen ngon, ta cũng mừng.
Hôm nay, cúng rước ông bà, đón giao thừa, sáng mai mùng 1 xuất hành đi xe lửa về Phan Thiết. Hai mẹ con sẽ chu du hai ngày ở quê nội. Còn "ông chủ" thì sẽ ở nhà như mong muốn nhưng cũng phải để cậu TP ở nhà "trông coi". Mong cho mọi việc sẽ trôi qua một cách êm đẹp...

Thứ Ba, 24 tháng 1, 2017

Một ngày mệt mỏi

Mệt vì bị cảm, sổ mũi nhưng vẫn phải đi chợ. Có Đ. về cùng mẹ đi chợ mua sắm chút đỉnh. Nấu nướng tới 14 giờ mới xong. Nằm thiếp một chút vì quá đừ người. Còn phòng của "ông chủ" chưa dọn nên không thể năm yên. Thật quá dơ bẩn mà không có đủ sức để dọn kỹ. Thay áo gối, giặt mền...mà ông ấy cứ "la toáng" lên thật là khó chịu vô cùng. Phải gắng mà chịu đựng, đôi khi nghĩ cũng tủi thân, số mình sao mà khổ vậy. Có lẽ chẳng có mấy ngày hạnh phúc bên ông chồng này. Chỉ được an ủi bên 2 đưa con trai, mong nó đừng giống tính, giống bệnh của ba nó. Đành chấp nhận thôi chứ làm sao mà đổi thay gì được. Suốt đời chắc là phải chịu dựng thôi.
Lúc này ta cũng đau lưng nhiều, sức khỏe cũng có vấn đề nhưng phải cố gắng vượt qua. Nhà này mà ta bệnh nữa thì không biết làm sao đây? Tội nghiệp cậu Đ, tối còn phải đi làm ở bến xe kiếm thêm tiền. Nó làm mệt nên về nhà cũng không giúp được việc nhà. Nghỉ ngơi đâu được bao lâu, cậu lại đi Gialai làm việc tiếp. lần này về nó không gầy như lần trước nên ta cũng an tâm hơn. Chủ yếu là ăn uống thiếu thốn thôi. 

Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

"Ông chủ" nổi giận

Hôm nay bất ngờ "ông chủ" nổi giận chỉ vì ta muốn ông về quê thăm má già dịp Tết này. Ta hơi bất ngờ trước những câu nói bực tức của ông ấy. Hơi hoảng, ta đành ngưng ngay vấn đề! Ông ấy là vậy, biết làm sao được. 
Tết đến nơi mà nhà cửa không ai dọn dẹp. Hai cậu con trai cũng chẳng giúp được gì. Cậu nhỏ mới về thì mải đi chơi với bạn bè, cậu lớn thì đi làm suốt. Ta còn mối lo chưa hoàn thành là dọn dẹp sắm mới đồ đạc trong phòng "ông chủ". Những ngày tới, nghỉ làm cơ quan rồi ta sẽ làm chuyện nhà nhưng không biết ông ấy phản ứng thế nào. Không biết có nổi cáu lên như chiều nay không?
Tết, nhờ cô em quan tâm, hôm nay cùng xe cô ấy về quê thắp nhang cho ba má, dì ba. Cô cho quà đủ ăn một cái Tết. Cơ quan, đồng nghiệp cũng nghĩ đến ta nhiều, bao ân tình, nếu không còn đi làm chắc là sẽ không thể có được. Chở chị N. đến thăm chị L cũng là thể hiện tình cảm. Khi đau ốm rất cần sự quan tâm thăm hỏi, chia sẻ.
Ngày mai đi Hội Báo xuân, chiều cũng còn phải đi họp cụm thi đua nữa..hơi mệt mỏi đấy! Người chẳng khỏe, đau lưng quá! Nhà cửa còn bộn bề công việc, chưa làm xong gì cả.

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2017

Những ngày cuối năm Bính Thân

Thời gian qua quá bận rộn nhưng rồi tất cả cũng qua. ĐH, hội nghị, họp hành liên tục...Đến nay thì nhiều người ngã bệnh nặng đến nổi không thể đi làm được: a. H, chị L...Ta thì không hẳn khỏe nhưng gắng gượng để không nằm bẹp. Vì vậy mỗi ngày công việc dồn cho ta nhiều hơn. Việc của HKH, Hội CGC không dừng lại được. Nay đến thời gian bắt buộc phải trao HB cho trẻ KT và SV tài năng mà mạng ở Sở GD cứ chập chờn làm ta không liên hệ làm việc được. Nóng cả ruột, phải xách máy về nhà!
Thời gian này cô bé M về quê nên công việc còn lại hơi khó khăn. Tuy nhiên ta cũng sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ cuối năm âm lịch này.
Năm nay ta cũng được mọi người quan tâm chăm sóc, là động lực để ta làm việc không ngừng. Thương lắm những người đồng nghiệp hôm nay.... 

Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017

Nghỉ Tết Dưong lịch 3 ngày

3 ngày ở nhà làm báo xuân, sao mà đau lưng quá, có lẽ ngồi nhiều. Chuẩn bị đón Tết mà nhiều người bệnh quá. Hai bác T, V nghỉ rồi sau ĐH. Chị L thì bệnh không đi được, cháu T thì bị nhiễm siêu vi. Nguy nhất là anh TQH bệnh nặng phải qua Singapore chữa...và nhiều người khác nữa. Ta thì cố gắng làm tròn nhiệm vụ, phải sắp xếp thời gian, công việc để từng bước hoàn thành. Anh S thì lo vợ bệnh nên cũng ít đi sâu vào các chi tiết. Ta phải làm tất, có khi cũng sai sót nhưng biết làm sao, bây giờ đầu óc của U62 rồi sao mà sáng suốt như xưa được.
Cuối năm, M giúp ta có máy in và nhiều thứ khác. Cô bé có tâm. Làm việc với nhau qua một nhiệm ký mới thấy cô bé này có nhiều tố chất tốt và tâm hướng thiện. Vì vậy cô được lòng các vị lãnh đạo ngay từ thời mới ra đời HKH. Thôi thì được như vậy ta cũng hạnh phúc. Làm việc bên những người có tâm trong sáng mình cũng vui, an lòng, tin tưởng.
Tết tây Đ. không về, nói chuyện với con qua Yalo thấy cậu vẫn vui vẻ, ta cũng mừng. Nếu con bằng lòng với công việc đó thì ta cũng không nên thay đổi. Muốn con ở gần mình mà công việc không phù hợp cũng không ổn. Cho cậu ra đời làm việc để thấy được giá trị cuộc sống hơn.
3 ngày rồi cũng qua...